Min menu

Pages

Vợ đi công tác xa cùng công ty , tôi dọn phòng phát hiện món đồ dưới gối .Gọi điện cô ấy giọng r-un ru-n trả lời lắ-p bắ-p "Em...", tôi sữ-ng s-ờ, rùn-g mì-nh vì những gì xảy ra và rồi tôi phải r-a ta-y...

 Tiếng điều hòa rè rè trong căn phòng ngủ trống vắng, không có hơi ấm quen thuộc của vợ, càng khiến không gian trở nên lạnh lẽo lạ thường. Tôi, một người đàn ông đã kết hôn hơn bốn năm, nằm đó, mắt nhìn trần nhà, lòng ngổn ngang trăm mối. Vợ tôi, An, là một người phụ nữ chỉn chu, thông minh và cực kỳ kín đáo. Cô ấy làm việc trong lĩnh vực marketing, công việc bận rộn đến mức đôi khi tôi cảm thấy mình chỉ là một phần nhỏ trong lịch trình dày đặc của cô ấy. Dù tình cảm vợ chồng tôi không quá mùi mẫn, không thường xuyên thể hiện bằng những cử chỉ lãng mạn, nhưng tôi luôn tin tưởng An tuyệt đối. Tôi tin vào sự thủy chung, vào sự gắn kết mà chúng tôi đã xây dựng suốt bốn năm qua.

Tuần trước, An đi công tác ba ngày. Đêm đầu tiên nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, tôi chợt nhận ra đã lâu lắm rồi hai vợ chồng ít gần gũi. An về nhà thường mệt rã rời, cô ấy chỉ muốn chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Tôi không trách cô ấy, hiểu rằng công việc của cô ấy áp lực, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút trống trải, một sự thiếu vắng khó tả. Cảm giác cô đơn len lỏi, khiến tôi nhận ra khoảng cách vô hình đang dần hình thành giữa chúng tôi.



Tối hôm đó, tôi quyết định tự tay thay vỏ gối cho vợ để tạo một bất ngờ nhỏ khi cô ấy trở về. An khá kỹ tính và yêu thích sự sạch sẽ, tôi nghĩ đây là cách đơn giản nhất để thể hiện sự quan tâm của mình. Khi tôi lật chiếc gối của cô ấy lên, một vật thể lạ đập vào mắt tôi. Một vỉ thuốc bị nhét sâu vào mép gối, như thể có người vội vàng giấu đi, chỉ còn một góc nhỏ lộ ra.

Tôi cứng người mất mấy giây. Tim tôi đập loạn, tai ù đi, và một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tôi lập tức nhận ra đó là thuốc tránh thai. Sốc. Hoang mang. Tức giận. Hàng loạt cảm xúc tiêu cực ập đến cùng lúc, nhấn chìm lý trí của tôi. Hai vợ chồng vẫn đang có kế hoạch sinh con, chúng tôi đã nói chuyện về việc này rất nhiều lần, và cô ấy cũng tỏ ra hào hứng. Vậy cô ấy dùng thuốc này để làm gì? Vị trí vỉ thuốc, cách nó bị giấu đi một cách vội vàng, khiến tôi dấy lên hàng loạt nghi ngờ về sự phản bội. Một kịch bản tồi tệ nhất hiện ra trong đầu tôi.

Tôi ngồi thừ ra trên giường, đôi mắt dán chặt vào vỉ thuốc nhỏ bé nhưng lại mang theo một sức nặng khủng khiếp. Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi vẫn không thể nhúc nhích. Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi. Liệu cô ấy đã phản bội tôi? Ai? Khi nào? Tại sao? Tình yêu và sự tin tưởng mà tôi dành cho cô ấy bỗng chốc trở nên lung lay, đổ vỡ. Một cảm giác bị phản bội, bị lừa dối, khiến tôi đau đớn tột cùng.

Cuối cùng, tôi quyết định gọi cho vợ. Tay tôi run lên khi bấm số điện thoại của cô ấy. An nghe máy rất nhanh, giọng cô ấy vẫn còn ngái ngủ, và hỏi tôi một cách ngọt ngào: "Anh nhớ vợ rồi à? Sao gọi giờ này?" Giọng cô ấy vẫn dịu dàng, vẫn thân quen, nhưng trong tai tôi, nó lại vang lên như một lời giả dối. Tôi không vòng vo, không muốn kéo dài sự dằn vặt này thêm nữa. "Vỉ thuốc ở dưới gối là sao vậy em?" Giọng tôi lạnh băng, cứng nhắc, không một chút cảm xúc.

Câu nói đó như dội một gáo nước lạnh vào đầu An. Đầu dây bên kia im lặng mất vài giây, tôi có thể cảm nhận được sự sững sờ, hoảng hốt của cô ấy. Tôi định gào lên, định cúp máy, định trút hết mọi sự tức giận và tủi hổ đang dâng trào trong lòng. Nhưng trước khi tôi kịp làm điều đó, An đã nói tiếp, giọng cô ấy run run, đầy vẻ bối rối và có chút tuyệt vọng: "Anh… anh phát hiện ra rồi à? Em… em thấy mình chưa sẵn sàng để làm mẹ. Vì cũng cưới lâu rồi, em sợ anh buồn nên cứ trì hoãn. Em cũng mua để đấy chứ không uống mà."

Lời giải thích của cô ấy không đủ để xua tan đi mọi nghi ngờ trong lòng tôi. Tôi bán tín bán nghi. Cô ấy nói cô ấy chưa uống, nhưng tại sao lại phải giấu? Tại sao lại phải nói dối tôi về việc sẵn sàng có con? Tuy nhiên, sự thật là tôi chưa từng thấy vợ mình hoảng sợ, bối rối như vậy khi bị hiểu lầm. Tôi cảm thấy có vẻ cô ấy đang phải tự đấu tranh với chính mình, không muốn có con nhưng cũng sợ mất chồng, sợ làm tôi thất vọng.

Tôi im lặng. Cuộc gọi kết thúc trong sự căng thẳng và bối rối. Tôi ngồi lại, ánh mắt dán vào vỉ thuốc tránh thai trên tay. Tôi tự hỏi: Tại sao một chi tiết nhỏ vậy lại đủ làm mình lao vào kịch bản phản bội? Tại sao tôi lại vội vàng kết luận như vậy? Có lẽ vì lâu rồi chúng tôi không còn nói chuyện nhiều như xưa, không còn những tối nằm cạnh nhau để kể cho nhau nghe một ngày trôi qua thế nào, không còn những buổi tâm sự sâu sắc. Khoảng cách vô hình giữa chúng tôi đã lớn đến mức chỉ một chi tiết nhỏ cũng đủ để tôi suy diễn mọi thứ theo hướng tiêu cực nhất.

Tôi trăn trở về những gì mình nên làm để giúp vợ bớt căng thẳng, để thay đổi được suy nghĩ của cô ấy. Tôi sợ nếu cứ ép vợ sinh con thì cô ấy sẽ luôn mang tâm lý gượng ép, và nhỡ sinh con ra lại không yêu thương và chăm sóc con thì sao? Điều đó còn đau khổ hơn rất nhiều. Hạnh phúc gia đình tôi có thể sẽ tan vỡ.

Tôi nhìn vỉ thuốc, rồi lại nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng đang dịu dàng chiếu sáng. Tôi biết, đây không phải là lúc để trách móc hay giận hờn. Đây là lúc để thấu hiểu, để chia sẻ, và để cùng nhau vượt qua khó khăn. Tôi phải làm gì đó. Tôi phải tìm cách để hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra trong tâm trí An, về những nỗi sợ hãi, những áp lực mà cô ấy đang phải đối mặt. Tôi muốn cùng cô ấy đồng hành trên con đường làm cha mẹ, nhưng tôi cũng không muốn cô ấy phải chịu đựng sự gượng ép.

Tôi quyết định sẽ không nhắc đến chuyện vỉ thuốc nữa, ít nhất là tạm thời. Tôi muốn tạo một không gian an toàn, để An có thể tự tin chia sẻ mọi nỗi lòng của mình. Tôi muốn cô ấy biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy, yêu thương và ủng hộ cô ấy.

Ngày hôm sau, tôi quyết định đến công ty của An, muốn tạo bất ngờ cho cô ấy. Khi tôi đang đợi cô ấy ở sảnh, một đồng nghiệp cũ của An bước đến, nhận ra tôi. Anh ta có vẻ lo lắng, và nói: "Anh là chồng An phải không? Tôi có chuyện muốn nói với anh, chuyện về An."

Anh ta đưa cho tôi một bức thư, nói rằng đó là bức thư mà An đã viết cho anh ta trước đây, khi anh ta còn làm việc ở công ty này. Trong thư, An kể về những áp lực công việc khủng khiếp mà cô ấy đang phải đối mặt. Cô ấy thường xuyên phải làm việc đến khuya, phải chạy theo những mục tiêu doanh số khổng lồ, và phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt. An viết rằng, cô ấy cảm thấy mình như một cỗ máy, không có thời gian cho bản thân, không có thời gian cho gia đình, và cô ấy sợ rằng, nếu cô ấy sinh con, cô ấy sẽ không thể hoàn thành công việc, và cô ấy sẽ bị sa thải.

Tôi đọc bức thư, lòng tôi quặn thắt. Tôi chưa bao giờ biết rằng An đã phải chịu đựng áp lực công việc lớn đến vậy. Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy mạnh mẽ, luôn nghĩ rằng cô ấy có thể tự mình vượt qua mọi thứ. Nhưng hóa ra, cô ấy cũng có những nỗi sợ hãi, những nỗi lo lắng của riêng mình. Tôi cảm thấy ân hận vì đã không thấu hiểu cô ấy hơn, không chia sẻ gánh nặng với cô ấy.

Tôi hiểu rằng, An không phải không muốn có con, mà cô ấy sợ rằng, việc có con sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy, sẽ khiến cô ấy mất đi tất cả những gì cô ấy đã cố gắng xây dựng. Cô ấy đang đứng giữa hai lựa chọn khó khăn: sự nghiệp và gia đình.

Sau khi đọc bức thư của đồng nghiệp cũ của An, tôi quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với An. Tôi muốn cô ấy biết rằng, tôi sẽ luôn ủng hộ cô ấy, dù cô ấy có quyết định thế nào.

Tôi đề nghị An cùng tôi đi khám sức khỏe tổng quát, đặc biệt là sức khỏe sinh sản. An ban đầu hơi ngần ngại, nhưng rồi cô ấy cũng đồng ý. Chúng tôi đến một phòng khám uy tín. Sau khi khám xong, bác sĩ đã có một cuộc nói chuyện riêng với chúng tôi.

Bác sĩ nhìn chúng tôi với vẻ mặt nghiêm trọng. Ông ấy nói: "Chị An, tôi phát hiện ra một số vấn đề về sức khỏe sinh sản của chị. Chị có thể sẽ khó mang thai tự nhiên, và nếu có thai, khả năng giữ thai sẽ thấp hơn bình thường." Lời nói của bác sĩ như một tiếng sét đánh ngang tai. Tôi và An đều sững sờ.

Bác sĩ cũng nói rằng, An đã từng bị trầm cảm nhẹ do áp lực công việc và sự căng thẳng kéo dài, điều này cũng ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của cô ấy. Ông ấy khuyên An nên giảm bớt áp lực công việc, nghỉ ngơi nhiều hơn, và tìm cách giải tỏa căng thẳng. Ông ấy cũng nói rằng, việc cố gắng mang thai trong tình trạng sức khỏe không tốt có thể ảnh hưởng đến cả mẹ và bé.

An bật khóc nức nở. Tôi ôm cô ấy vào lòng, lòng tôi đau như cắt. Tôi không ngờ rằng, An đã phải chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy. Tôi cảm thấy ân hận vô cùng vì đã không nhận ra sớm hơn.

Tôi nhìn An, ánh mắt tôi đầy sự yêu thương và bao dung. Tôi nói với cô ấy: "An à, không sao cả. Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ luôn ở bên em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."

Sau cuộc gặp gỡ bác sĩ, An đã thay đổi hoàn toàn. Cô ấy không còn giữ kín mọi chuyện trong lòng. Cô ấy chia sẻ với tôi mọi nỗi sợ hãi, mọi lo lắng của mình. Cô ấy kể về những áp lực công việc mà cô ấy đã phải chịu đựng, về nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với việc có con, và về những mặc cảm về sức khỏe của mình.

Tôi lắng nghe An, tôi ôm cô ấy vào lòng, và tôi nói với cô ấy rằng, tôi hiểu mọi thứ. Tôi nói rằng, tôi sẽ luôn ủng hộ cô ấy, dù cô ấy có quyết định thế nào. Tôi không còn ép cô ấy phải sinh con, mà tôi chỉ muốn cô ấy được hạnh phúc, được bình yên.

Một tuần sau, An quyết định xin nghỉ việc. Cô ấy muốn dành thời gian để chăm sóc sức khỏe, và để suy nghĩ về tương lai của mình. Tôi ủng hộ quyết định của cô ấy.

Trước khi An chính thức nghỉ việc, sếp của cô ấy, một người phụ nữ lớn tuổi và rất có kinh nghiệm, đã gọi An vào phòng để nói chuyện. Bà ấy nhìn An, ánh mắt bà ấy đầy sự thấu hiểu. Bà ấy nói: "An à, cô biết cô là một nhân viên giỏi. Cô đã cống hiến rất nhiều cho công ty. Cô cũng biết cô đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực."

Bà ấy nói thêm: "Cô có một lời đề nghị cho cô. Cô có thể nghỉ ngơi một thời gian, để chăm sóc sức khỏe. Sau đó, cô có thể quay lại làm việc, nhưng với một vị trí khác, ít áp lực hơn, và cô có thể làm việc linh hoạt, không cần phải đến công ty hàng ngày. Công ty luôn cần những người tài năng như cô." Lời đề nghị của sếp khiến An bất ngờ. Cô ấy không ngờ rằng, sếp lại có thể hiểu và thông cảm cho mình đến vậy.

An đã bật khóc. Cô ấy cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng. Cô ấy biết rằng, đây là một cơ hội tuyệt vời để cô ấy có thể cân bằng giữa công việc và cuộc sống, để cô ấy có thể thực hiện ước mơ làm mẹ mà không phải đánh đổi quá nhiều.

Sau khi An chấp nhận lời đề nghị của sếp, cuộc sống của chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn. An có nhiều thời gian hơn cho bản thân, cho gia đình. Cô ấy không còn căng thẳng, không còn mệt mỏi. Cô ấy bắt đầu tập yoga, thiền định, và dành thời gian cho những sở thích của mình. Sức khỏe của cô ấy cũng dần cải thiện.

Chúng tôi dành nhiều thời gian hơn cho nhau. Chúng tôi cùng nhau nấu ăn, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi dạo. Chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, chia sẻ mọi nỗi lòng, mọi suy nghĩ. Tình cảm của chúng tôi ngày càng bền chặt. Chúng tôi đã học được cách thấu hiểu nhau hơn, cách chia sẻ gánh nặng với nhau.

Một buổi sáng, An bất ngờ thông báo với tôi một tin vui: Cô ấy đã mang thai. Chúng tôi đều sững sờ. Chúng tôi không ngờ rằng, sau tất cả những khó khăn, phép màu lại đến với chúng tôi.

Chúng tôi ôm nhau, nước mắt lăn dài. Chúng tôi biết rằng, đây là một món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho chúng tôi. Chúng tôi quyết định đặt tên cho con là "Bình An", với mong muốn con sẽ luôn được bình an, hạnh phúc trong cuộc đời.

Sau chín tháng mười ngày chờ đợi, bé Bình An đã chào đời. Khoảnh khắc ôm con vào lòng, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ bến. An cũng vậy, cô ấy nhìn con, ánh mắt cô ấy tràn đầy tình yêu thương và sự mãn nguyện.

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua một hành trình dài, đầy thử thách, nhưng cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực. Chúng tôi đã học được rằng, tình yêu không chỉ là những lời nói ngọt ngào, mà còn là sự thấu hiểu, sự bao dung, và sự kiên trì vượt qua mọi khó khăn.

An và tôi tiếp tục công việc của mình, nhưng chúng tôi đã biết cách cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Chúng tôi dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho con cái. Chúng tôi cũng thường xuyên tham gia các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.

Mỗi khi nhìn thấy bé Bình An lớn lên từng ngày, khỏe mạnh và thông minh, tôi lại cảm thấy biết ơn cuộc đời. Tôi biết rằng, hạnh phúc không phải là những gì xã hội áp đặt, mà là những gì chúng ta tự định nghĩa, tự xây dựng bằng tình yêu thương và sự thấu hiểu. Tôi sẽ luôn trân trọng những bài học đã học được, và sẽ tiếp tục hành trình làm cha mẹ với tất cả tình yêu và sự bao dung.