Tôi kết hôn năm hai mươi lăm tuổi, một độ tuổi đẹp để bắt đầu xây dựng tổ ấm. Chồng tôi là một người đàn ông ấm áp, tình cảm, và chúng tôi đã có ba năm chung sống tưởng chừng viên mãn, tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc. Chúng tôi xây dựng những ước mơ nhỏ bé cho tương lai, về một ngôi nhà ấm cúng với tiếng trẻ thơ, về những chuyến đi xa, và về một cuộc sống bình yên bên nhau mãi mãi. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không trải toàn hoa hồng, và hạnh phúc của tôi đã vụt tắt quá nhanh, quá tàn nhẫn.
Chỉ sau ba năm chung sống, chồng tôi bất ngờ phát bệnh hiểm nghèo. Căn bệnh quái ác cướp đi anh ấy quá nhanh, để lại tôi và đứa con gái nhỏ mới chập chững biết đi với gánh nặng nợ nần chồng chất và nỗi đau mất mát tột cùng. Cảm giác thế giới sụp đổ dưới chân tôi. Mọi ước mơ, mọi hy vọng đều tan biến như khói sương. Tôi như một con thuyền nhỏ lạc giữa đại dương bão tố, không phương hướng, không nơi nương tựa. Nước mắt tôi đã cạn khô, chỉ còn lại một sự trống rỗng đến vô vọng.
Sau tang lễ, tôi và con gái ở lại nhà chồng. Thời gian đầu, bố mẹ chồng, đặc biệt là mẹ chồng, rất thương xót tôi. Bà ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc rối bời của tôi, và khóc cùng tôi những giọt nước mắt nghẹn ngào. Tôi đã cố gắng chăm sóc ông bà khi họ ốm yếu vì thương nhớ con trai, cố gắng gượng dậy để làm chỗ dựa cho họ và cho con gái bé bỏng của mình. Tôi muốn chứng tỏ rằng, dù chồng tôi đã mất, tôi vẫn sẽ là một người con dâu hiếu thảo, một người mẹ mạnh mẽ.
Nhưng chỉ một năm sau, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt. Mẹ chồng tôi, từ một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu, bỗng trở nên khó tính, xét nét tôi từng li từng tí. Mỗi hành động, mỗi lời nói của tôi đều bị bà soi mói, chỉ trích. Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một cái lồng, mọi cử động đều bị giám sát. Nụ cười của bà trở nên gượng gạo, ánh mắt bà nhìn tôi đầy vẻ dò xét, khó hiểu.
Bố chồng tôi thì lặng thinh, ít nói hơn hẳn. Ông chỉ lâu lâu nhắc khéo chuyện tôi nên "nghĩ cho tương lai", "còn trẻ thì tính đường khác", "đừng mãi ở trong cái nhà này mà lỡ dở cả đời". Những lời nói ấy, dù nhẹ nhàng, nhưng lại như những mũi kim đâm vào trái tim tôi, khiến tôi cảm thấy mình là gánh nặng, là người thừa thãi trong chính ngôi nhà mà tôi đã từng xem là tổ ấm. Tôi biết, ông bà cũng đau khổ, nhưng tôi không thể hiểu nổi sự thay đổi đột ngột này.
Một buổi chiều u ám, trời bắt đầu lất phất mưa, mẹ chồng gọi tôi ra hiên nhà. Bà ngồi đối diện tôi, ánh mắt bà nhìn thẳng vào tôi, không chút biểu cảm. Giọng bà lạnh tanh, dứt khoát: "Nhà này không thể mãi là nhà con được. Con nên tự lo cuộc sống của mình. Con còn trẻ, còn cả tương lai phía trước. Đừng vì chúng ta mà lỡ dở." Từng lời nói của bà như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi, khiến tôi cứng người.
Dù tủi thân, giận đến phát run, tôi vẫn cố gắng kìm nén nước mắt. Tôi gật đầu chấp nhận rời đi, không một lời phản kháng. Tôi bế con gái vào lòng, xiết chặt nó như muốn truyền cho nó hơi ấm cuối cùng trước khi chúng tôi phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn mới, một cuộc sống đầy rẫy những khó khăn và thử thách. Bước chân tôi nặng trĩu khi rời khỏi căn nhà quen thuộc, nơi in dấu bao kỷ niệm đẹp đẽ của tôi và chồng. Nỗi đau mất chồng chưa nguôi ngoai, giờ đây lại thêm nỗi đau bị "xua đuổi" từ chính những người mà tôi đã coi là gia đình.
Tôi thuê một phòng trọ nhỏ chỉ vỏn vẹn mười hai mét vuông, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, ẩm thấp. Căn phòng trống trải, chỉ đủ kê một chiếc giường cũ và vài vật dụng cần thiết. Cuộc sống của hai mẹ con tôi bắt đầu với những ngày tháng lam lũ, vất vả. Ban ngày, tôi dậy từ tờ mờ sáng, nấu xôi bán ở góc chợ gần đó. Mùi xôi nếp thơm lừng hòa lẫn với mùi sương sớm, mang theo cả hy vọng và nỗi lo lắng của tôi.
Tối đến, sau khi dọn hàng, tôi lại vội vàng đến quét dọn cho ba văn phòng gần đó. Tôi ngủ chưa tới năm tiếng mỗi ngày, nhưng luôn cố gắng sắm sửa đủ đầy cho con, không để con phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Tôi muốn con gái tôi có một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể, dù mẹ nó có phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Con bé ngoan, ít khi quấy khóc, hiểu chuyện hơn so với cái tuổi của nó. Hai mẹ con dù ăn cơm canh đạm bạc, nhưng vẫn cười đùa, kể chuyện trong ngày. Tôi nghĩ mình sẽ cố gắng như thế vài năm, đợi con lớn thêm chút rồi tính tiếp, đợi đến khi tôi có đủ tiền để cho con một cuộc sống ổn định hơn.
Nhưng rồi một hôm, khi tôi đang dọn hàng ở chợ, bố mẹ chồng bất ngờ tìm đến chỗ tôi trọ. Ánh mắt tôi ngạc nhiên xen lẫn chút sợ hãi. Bố chồng tôi nhìn tôi, giọng ông trầm trầm, chứa đựng nhiều nỗi niềm: "Hai mẹ con sống thế này khổ quá. Con bé còn nhỏ, không thể cứ mãi theo con chịu khổ. Thôi, con cứ để cháu về ở với ông bà, ông bà lo được. Con bé sẽ có cuộc sống tốt hơn."
Tôi thương con, sợ con theo mình sẽ quá cực, không được hưởng những điều kiện tốt nhất. Nhưng tôi cũng không muốn rời xa con, không muốn xa rời đứa con gái bé bỏng là tất cả cuộc sống của tôi lúc này. Nước mắt tôi trào ra, lăn dài trên má. Tôi do dự, không biết phải quyết định thế nào. Tuy nhiên, khi con bé về thăm ông bà nội một lần đã ríu rít kể về những món đồ chơi mới, những món tôm to, ngon mà bà nội nấu. Tôi biết nhà chồng vẫn dư dả, bố chồng vẫn làm kế toán trưởng cho một công ty lớn, họ sẽ lo cho cháu tốt hơn.
Cuối cùng, với trái tim tan nát, tôi gật đầu, đưa con về cho ông bà nuôi. Từ đó, tôi sống một mình trong căn phòng trọ trống tênh, lạnh lẽo. Ngày đi làm, đêm trở về nghe tiếng trẻ con hàng xóm mà ứa nước mắt. Tôi nhớ con quay quắt, nhớ tiếng cười giòn tan của con, nhớ những cái ôm chặt của con. Cảm giác cô đơn, lạc lõng bao trùm lấy tôi. Tôi tự nhủ, đây là sự hy sinh cần thiết, là điều tốt nhất cho con gái tôi. Nhưng lòng tôi vẫn đau như cắt.
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi trong sự đơn độc. Tôi vẫn giữ thói quen bán xôi buổi sáng ở góc chợ, đối diện với những khuôn mặt quen thuộc và những câu chuyện vụn vặt của cuộc đời. Một buổi sáng chớm đông, khi cái lạnh bắt đầu len lỏi vào từng thớ thịt, tôi ngồi co ro bên nồi xôi nghi ngút khói, bất chợt thấy bóng dáng mẹ chồng đứng khuất sau cột điện, ánh mắt bà nhìn tôi rất lâu rồi mới quay đi. Trái tim tôi khẽ thắt lại, một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng.
Dần dà, tôi thấy bà đến nhiều lần hơn. Lúc thì bà ngồi ở quán nước đối diện, gọi một ly trà đá, giả vờ đọc báo nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi. Lúc thì bà đứng bên kia đường, giả vờ xem điện thoại, nhưng tôi biết bà vẫn đang dõi theo từng cử chỉ của tôi. Tôi biết bà vẫn thỉnh thoảng loanh quanh chỗ tôi bán xôi. Tại sao bà lại làm vậy? Bà đã từng đẩy tôi ra khỏi nhà, từng khiến tôi tưởng mình bị ghét bỏ đến tận cùng, vậy mà giờ lại lén lút dõi theo tôi mỗi sáng.
Vài lần tới thăm con, con gái tôi hồn nhiên kể: "Mẹ ơi, bà nội vẫn thường đưa con đến trường, xong bà qua chỗ mẹ bán xôi á. Nhiều hôm bà còn kể cho con biết hôm nào mẹ bị ế, hôm nào mẹ bán hết sớm á. Bà còn bảo con phải ngoan, phải học giỏi để sau này mẹ không phải vất vả nữa." Cô bé kể với giọng trong trẻo, ánh mắt lấp lánh sự hồn nhiên, không hề hay biết rằng những lời nói ấy đang gieo rắc bao nhiêu câu hỏi trong lòng tôi.
Tôi không hỏi gì thêm, chỉ cúi mặt, giả vờ như không để ý. Nhưng lòng tôi nhói lên từng hồi. Bà từng là người đẩy tôi ra khỏi nhà, từng khiến tôi đau khổ tột cùng, vậy mà giờ lại lén lút quan tâm đến cuộc sống của tôi như vậy. Những buổi chớm đông, khi tôi ngồi co ro bên nồi xôi nghi ngút khói, tôi vẫn thấy dáng người ấy thấp thoáng đâu đó, không đến gần, không hỏi han, chỉ lặng lẽ nhìn rồi quay đi, như một thói quen không ai giải thích nổi. Chuyện này kéo dài đến năm thứ ba, một sự mâu thuẫn dai dẳng trong tâm trí tôi.
Một buổi chiều mùa hè, khi tôi về thăm con gái, tôi tình cờ gặp bố chồng. Ông mời tôi vào nhà, và bất ngờ nói, giọng ông trầm trầm, nghiêm túc: "Cứ để con bé chơi bên hàng xóm thêm lúc nữa, tí bố gọi về cho. Bố muốn nói chuyện với con một chút." Tôi ngồi xuống ghế, lòng đầy hồi hộp, không biết ông muốn nói điều gì. Tôi cảm thấy có một điều gì đó lớn lao sắp được tiết lộ.
Ông bắt đầu tiết lộ sự thật, giọng ông ngập ngừng, như đang cố gắng sắp xếp lại những mảnh ghép của quá khứ: "Con từng trách mẹ chồng con đúng không? Con bé Nguyệt (tên tôi) cũng đã từng trách bà ấy rất nhiều. Nhưng con có biết, mẹ con cố tình làm thế là để cho con có thể bước tiếp không?" Tôi sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Ánh mắt tôi dán chặt vào khuôn mặt khắc khổ của ông.
Ông tiếp lời, giọng ông trầm trầm, chứa đựng đầy nỗi xót xa: "Bà ấy nói với bố, nếu con ở lại đây, con sẽ mãi chăm nom cho đôi vợ chồng già này, chẳng dám lấy ai, chẳng dám đi đâu. Mà con còn trẻ, con còn cả một tương lai rộng mở phía trước. Bà ấy sợ con gò bó, đánh mất thanh xuân ở căn nhà này, mất đi cơ hội tìm kiếm hạnh phúc mới. Bà ấy chọn cách xấu nhất, đẩy con đi, cho con ghét mà bỏ đi luôn, để con yên tâm tìm hạnh phúc mới. Nhưng thực ra, bà ấy còn đau hơn con gấp vạn lần. Tuần nào bà ấy cũng phải đến nhìn xem con sống thế nào, có người đàn ông nào đỡ đần con không, có ai yêu thương con không?"
Tôi nhìn quanh căn nhà quen thuộc, từng ngóc ngách in dấu bao kỷ niệm, từ chiếc ghế cũ đến bức tường đã bạc màu. Nơi tôi từng bị đuổi đi trong tủi hờn, nơi tôi đã từng nghĩ mình bị ghét bỏ đến tận cùng, hóa ra lại là nơi muốn tôi hạnh phúc, muốn tôi được sống tốt nhất. Những lời nói của bố chồng như một làn sóng lớn, cuốn trôi đi tất cả những giận hờn, những hiểu lầm bấy lâu nay. Tôi cảm thấy một nỗi ân hận sâu sắc vì đã trách lầm mẹ chồng, và một tình yêu thương trào dâng dành cho bà.
Sau khi nghe bố chồng tiết lộ sự thật, tôi không biết nên khóc hay nên cười. Lòng tôi như vỡ òa ra trăm mảnh, cảm xúc lẫn lộn giữa nỗi ân hận, sự thương cảm, và một niềm xúc động vô bờ bến. Đêm ấy, tôi nằm bên con, lặng lẽ vuốt tóc nó, nước mắt chảy dài trên má, thấm đẫm gối. Tôi tự hỏi mình nên tiếp tục cuộc sống đơn độc kia rồi tìm một người mới, như mẹ chồng mong muốn, hay quay trở lại, sống tiếp bên bố mẹ chồng, để ông bà không còn phải lo lắng cho "hạnh phúc khác" của tôi nữa.
Sáng hôm sau, tôi quyết định đi thẳng đến gặp mẹ chồng. Bà đang ngồi ở sân, khuôn mặt bà khắc khổ, ánh mắt xa xăm. Tôi quỳ xuống trước mặt bà, ôm lấy bà thật chặt, nước mắt tôi tuôn rơi. "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con đã trách lầm mẹ. Con đã hiểu tất cả rồi." Mẹ chồng tôi giật mình, bà ôm lấy tôi, nước mắt bà cũng trào ra, thấm ướt vai tôi. "Con bé... con bé hiểu rồi sao?" Giọng bà nghẹn ngào.
Trong cuộc trò chuyện đó, mẹ chồng tôi đã tiết lộ một bí mật kinh hoàng khác. Bà nói rằng, cái lý do bà "xua đuổi" tôi không chỉ là để tôi có thể bước tiếp, mà còn có một nguyên nhân sâu xa hơn: bà đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo, một căn bệnh mà bà đã giấu kín suốt bao nhiêu năm. Bà không muốn tôi phải gánh thêm gánh nặng chăm sóc bà, không muốn tôi phải chứng kiến sự đau đớn của bà, và không muốn tôi phải hy sinh tuổi thanh xuân của mình để chăm sóc một người bệnh.
Bà kể rằng, bà đã tìm thấy một cuốn nhật ký cũ của chồng tôi, trong đó anh ấy viết về tình yêu của chúng tôi, về những ước mơ của anh ấy dành cho tôi và con gái. Anh ấy đã viết rằng, nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy, anh ấy muốn tôi được sống hạnh phúc, được tìm một người đàn ông tốt để che chở cho tôi và con. Mẹ chồng tôi đã đọc cuốn nhật ký đó, và nó đã trở thành động lực để bà đưa ra quyết định đau đớn là "xua đuổi" tôi đi, để tôi được tự do, được sống một cuộc đời trọn vẹn.
Tôi chết lặng khi nghe bà nói. Cảm giác đau đớn, hối hận và thương cảm dâng trào trong lòng tôi. Tôi không thể tin rằng, mẹ chồng tôi đã phải gánh chịu nhiều nỗi đau đến vậy, và bà đã hy sinh nhiều đến thế vì tôi và vì lời hứa với chồng tôi. Tôi nhìn bà, đôi mắt bà đã hằn sâu những vết chân chim, khuôn mặt bà tiều tụy vì bệnh tật. Tôi cảm thấy một nỗi ân hận tột cùng vì đã trách lầm bà.
Tôi lập tức đưa mẹ chồng đi khám tổng quát. Kết quả đúng như bà đã nói, căn bệnh của bà đang ở giai đoạn cuối. Các bác sĩ cho biết, bà cần được điều trị ngay lập tức, nhưng chi phí rất lớn. Tôi quyết định sẽ không bao giờ rời xa bà nữa. Tôi sẽ ở lại, chăm sóc bà, và làm tất cả những gì có thể để bù đắp cho những gì bà đã hy sinh vì tôi.
Khi tôi và mẹ chồng trở về nhà sau buổi khám bệnh, không khí trong nhà nặng trĩu. Bố chồng tôi, với vẻ mặt đầy lo lắng, đã hỏi han về tình hình sức khỏe của mẹ. Tôi kể cho ông nghe tất cả, từ căn bệnh hiểm nghèo của mẹ, đến những hy sinh thầm lặng của bà. Bố chồng tôi bật khóc. Ông ôm lấy mẹ chồng tôi, nói lời xin lỗi, và hứa sẽ luôn ở bên bà, cùng bà chiến đấu với bệnh tật.
Trong buổi tối hôm đó, bố chồng tôi bất ngờ đưa ra một cuốn sổ tiết kiệm và một tờ di chúc cũ. Ông nói rằng, sau khi chồng tôi mất, ông đã biết về căn bệnh của mẹ chồng, và đã chuẩn bị tất cả để lo cho bà. Tờ di chúc ghi rõ rằng, toàn bộ tài sản của ông bà sẽ được sử dụng để chữa bệnh cho mẹ, và phần còn lại sẽ dành cho cháu gái. Ông đã bán một phần đất đai quý giá của gia đình để có tiền lo cho mẹ. Điều đó khiến tôi vô cùng xúc động.
Ông cũng nói rằng, trước khi chồng tôi mất, anh ấy đã biết về căn bệnh của mẹ mình, và đã nhờ ông chăm sóc cho tôi và con gái nếu có chuyện gì xảy ra. Anh ấy cũng đã chuẩn bị một khoản tiền nhỏ, gửi gắm cho bố, nhờ ông dùng để lo cho tôi nếu tôi muốn tái hôn, để tôi không phải chịu thiệt thòi. Tôi chết lặng. Chồng tôi đã yêu thương tôi đến mức nào, đã chu đáo đến mức nào, ngay cả khi anh ấy biết mình không còn nhiều thời gian.
Tôi quyết định sẽ không nhận khoản tiền đó. Tôi nói với bố chồng: "Bố ơi, con không cần tiền. Con chỉ cần được ở bên bố mẹ, được chăm sóc mẹ. Con sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp mẹ vượt qua căn bệnh này." Bố chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt ông đầy sự biết ơn và cảm động.
Tôi cùng bố chồng bắt đầu tìm kiếm những phương pháp điều trị tốt nhất cho mẹ chồng. Chúng tôi đã tìm đến nhiều bệnh viện, nhiều bác sĩ giỏi, và cuối cùng, chúng tôi nhận được một tin tức đầy hy vọng. Một vị bác sĩ chuyên khoa đã tìm ra một phác đồ điều trị mới, kết hợp giữa y học hiện đại và các phương pháp dân gian, có thể kéo dài sự sống và cải thiện chất lượng cuộc sống cho mẹ chồng tôi. Chi phí điều trị vẫn rất lớn, nhưng chúng tôi quyết tâm sẽ làm tất cả để mẹ được sống.
Những ngày sau đó, cuộc sống của gia đình tôi xoay quanh việc chăm sóc mẹ chồng. Tôi và bố chồng thay phiên nhau đưa bà đi khám, chăm sóc bà từng bữa ăn, giấc ngủ. Con gái tôi cũng rất hiểu chuyện, bé thường xuyên ở bên bà nội, đọc truyện cho bà nghe, và mang đến cho bà những nụ cười hồn nhiên. Tình cảm gia đình trở nên gắn kết hơn bao giờ hết. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những khó khăn, những nỗi đau, và học được cách yêu thương nhau nhiều hơn.
Mẹ chồng tôi, dù phải chịu đựng những cơn đau thể xác, nhưng tinh thần bà luôn lạc quan. Bà thường nói với tôi: "Con bé, mẹ rất hạnh phúc khi có con và bố con ở bên. Mẹ không còn hối tiếc điều gì nữa." Ánh mắt bà nhìn tôi đầy sự biết ơn và tình yêu thương. Tôi biết, đó là những lời nói xuất phát từ sâu thẳm trái tim bà.
Sau một thời gian điều trị tích cực, sức khỏe của mẹ chồng tôi đã có những tiến triển đáng mừng. Các bác sĩ nói rằng, dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng căn bệnh của bà đã được kiểm soát, và bà có thể sống thêm nhiều năm nữa, tận hưởng cuộc sống bình yên bên gia đình. Tin tức này như một phép màu đối với chúng tôi.
Tôi không còn nghĩ đến việc tìm một người đàn ông khác nữa. Cuộc sống của tôi giờ đây đã trọn vẹn với bố mẹ chồng và con gái. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nhất thiết phải là một cuộc hôn nhân mới, mà là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương và sự gắn kết với những người thân yêu.
Mẹ chồng tôi, với đôi mắt đong đầy nước, nói với tôi: "Con bé, con đã hy sinh quá nhiều cho gia đình này. Con còn trẻ, con xứng đáng có một hạnh phúc riêng. Con cứ đi tìm hạnh phúc của mình đi, bố mẹ và con bé sẽ luôn ủng hộ con." Tôi nhìn bà, cảm động trước tấm lòng bao dung của bà.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, chỉ biết đêm ấy, tôi nằm bên con, lặng lẽ vuốt tóc nó rồi tự hỏi mình nên tiếp tục cuộc sống đơn độc kia rồi tìm một người mới hay quay trở lại, sống tiếp bên bố mẹ chồng, để ông bà không còn phải lo lắng cho "hạnh phúc khác" của cô nữa. Nhưng giờ đây, câu trả lời đã rõ ràng. Tôi muốn ở lại, muốn cùng gia đình này vượt qua mọi khó khăn, muốn bù đắp cho những hy sinh của mẹ chồng.
Cuộc sống của gia đình tôi giờ đây tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Tôi và bố chồng cùng nhau chăm sóc mẹ, cùng nhau vun đắp tổ ấm. Con gái tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông bà và mẹ, bé trở thành một cô bé thông minh, hiếu thảo. Chúng tôi thường xuyên tổ chức những bữa ăn sum họp, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau cười đùa.
Mẹ chồng tôi, dù sức khỏe không còn như trước, nhưng tinh thần bà luôn minh mẫn và lạc quan. Bà thường kể cho con gái tôi nghe về câu chuyện tình yêu của tôi và chồng tôi, về những hy sinh của bà, và về bài học về lòng vị tha và tình yêu thương. Bà dạy cho con bé rằng, tình yêu đôi khi không phải lúc nào cũng mang hình hài dịu dàng hay ngọt ngào. Có những người không biết cách nói yêu, chỉ biết chọn cách khiến ta đau để ta trưởng thành, chọn cách đẩy ta đi để ta được sống một đời tự do, thay vì bị buộc vào những nghĩa vụ và hy sinh không tên.
Tôi nhìn mẹ chồng, ánh mắt tôi đầy sự biết ơn và kính trọng. Bà đã dạy cho tôi một bài học quý giá về tình yêu, về sự hy sinh thầm lặng. Tôi hiểu rằng, có những vết thương sinh ra từ tình yêu, có những xua đuổi lại chính là cách người ta giữ gìn ta theo một kiểu âm thầm, lặng lẽ nhất. Và khi ta đủ trải qua, đủ lắng lại và đủ thứ tha, ta mới hiểu được tất cả.
Tôi vẫn tiếp tục công việc bán xôi và dọn dẹp văn phòng. Cuộc sống tuy vất vả, nhưng tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Tôi có một gia đình yêu thương, có một người mẹ chồng đã hy sinh tất cả vì tôi, và có một cô con gái bé bỏng là tất cả cuộc sống của tôi. Tôi biết, chồng tôi sẽ luôn ở bên cạnh, dõi theo từng bước chân của tôi, và anh ấy sẽ rất tự hào về gia đình của chúng tôi.
Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, tình yêu thương có thể chữa lành mọi vết thương, và lòng vị tha có thể hóa giải mọi hiểu lầm. Dù cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, thử thách, nhưng chỉ cần có tình yêu thương và sự gắn kết, chúng ta sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc đích thực.