Cuộc đời tôi bắt đầu bằng những thước phim êm đềm, nhuốm màu ký ức về một người mẹ tảo tần, gánh vác cả gia đình sau khi ba tôi đột ngột qua đời. Mẹ tôi khi ấy là hình mẫu của sự hy sinh, với đôi tay chai sạn vì công việc đồng áng, với những đêm thức khuya vá áo, đan lưới. Tôi là con út trong gia đình có bốn anh chị em, và dường như, tôi là người cuối cùng được chứng kiến hình ảnh ấy của mẹ, trước khi cuộc đời bà rẽ sang một trang hoàn toàn khác.
Khi các anh chị tôi lần lượt trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định, và đặc biệt là khi họ bắt đầu gửi tiền về đều đặn, cuộc đời mẹ tôi như được phủ lên một lớp áo mới, lấp lánh và xa lạ. Từ một người phụ nữ lam lũ, bà bắt đầu ăn diện đẹp đẽ, sắm sửa những bộ quần áo thời thượng, những món trang sức lấp lánh. Mái tóc bạc phơ ngày nào giờ đã được nhuộm đen nhánh, và làn da rám nắng cũng được chăm sóc cẩn thận.
Mẹ tôi bắt đầu đi du lịch dài ngày cùng hội bạn thân. Từ những chuyến đi trong nước đến những chuyến vi vu nước ngoài, bà trở nên sành điệu, cởi mở và rôm rả hơn hẳn. Những câu chuyện của bà giờ đây xoay quanh những địa điểm sang trọng, những món ăn đắt tiền, và những người bạn mới hào nhoáng. Bà thậm chí còn rất thích "làm màu" trên mạng xã hội, đăng tải những bức ảnh check-in sang chảnh để nhận về những lời khen ngợi, những lượt thích ảo.
Từ khi tôi học cấp 3, tôi đã gần như không còn được ở cạnh mẹ nữa, bởi mẹ chẳng còn thời gian dành cho tôi. Bà bận rộn với những chuyến đi, những buổi tiệc tùng, những cuộc hẹn hò với bạn bè. Căn nhà trở nên trống trải, và tôi thường xuyên phải tự lo cho bản thân. May mắn thay, chị gái đầu của tôi, dù đã có gia đình riêng và bận rộn với công việc, vẫn luôn để ý và chăm sóc tôi. Chị thường xuyên gọi điện hỏi han, nấu những bữa ăn ngon cho tôi, và lắng nghe những tâm sự của tôi. Chị là điểm tựa duy nhất của tôi trong những năm tháng đó.
Suốt quãng thời gian tôi học đại học, mẹ thậm chí không biết chính xác tôi học trường gì, chỉ nhớ mang máng tôi học kinh tế. Những ngày tôi ôn thi, những đêm tôi thức trắng làm bài tập, mẹ tôi vẫn đang ở một nơi nào đó xa xôi, tận hưởng cuộc sống mới của mình. Khi tôi yêu đương, mẹ cũng chỉ dặn qua loa, giọng bà thờ ơ như nói về một người xa lạ: "Chọn đứa tử tế mà yêu, đừng có lăng nhăng chửa to tướng về đây làm khổ tôi".
Những lời nói ấy của mẹ, tuy ngắn gọn, nhưng lại như những nhát dao cứa vào trái tim tôi. Tôi tổn thương, nhưng dần quen với sự lạnh nhạt đó. Tôi học cách tự lập, tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi chấp nhận sống một cuộc đời độc lập, "việc mẹ thì mẹ làm, việc tôi thì tôi làm". Tôi không còn trông mong vào sự quan tâm của mẹ nữa, không còn hy vọng vào những cái ôm ấm áp hay những lời hỏi han ân cần. Trái tim tôi dần trở nên chai sạn, một bức tường vô hình được xây dựng để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương.
Tôi không oán trách mẹ, chỉ đơn giản là tôi không hiểu. Tôi không hiểu tại sao một người mẹ từng yêu thương con hết mực, từng hy sinh tất cả vì con, giờ đây lại có thể thay đổi đến vậy. Nỗi buồn cứ âm ỉ trong lòng, như một vết thương không bao giờ lành. Tôi cố gắng lấp đầy khoảng trống đó bằng công việc, bằng những mối quan hệ bạn bè, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, tôi vẫn khao khát tình yêu thương của mẹ.
Có những lúc, tôi ngồi một mình trong phòng, nhìn những bức ảnh cũ của gia đình. Trong ảnh, mẹ tôi mỉm cười hiền hậu, ôm chặt lấy chúng tôi. Nước mắt tôi lăn dài. Tôi tự hỏi, liệu người phụ nữ ấy còn tồn tại trong mẹ tôi bây giờ không? Hay bà đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho một người phụ nữ hào nhoáng, sành điệu nhưng vô tâm? Tôi nhớ những đêm mẹ thức khuya kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, nhớ những lần mẹ ôm tôi vào lòng khi tôi sợ hãi. Những ký ức ấy giờ đây lại càng khiến tôi đau lòng hơn.
Ngày tôi báo tin sắp cưới, mẹ tôi đang ở châu Âu, tận hưởng chuyến du lịch sang trọng. Tôi nhắn tin, gọi điện, mong chờ một lời chúc mừng nồng ấm, một chút quan tâm từ mẹ. Nhưng bà chỉ trả lời nhanh gọn qua tin nhắn, giọng điệu thờ ơ: "Chúc mừng con. Mẹ đang ở Thụy Sĩ, đẹp lắm. Về trước đám cưới vài hôm nha". Lời nói ấy như một gáo nước lạnh dội vào tôi, khiến tôi tỉnh mộng. Tôi cũng không trông mong gì nhiều nữa.
Mọi công việc chuẩn bị cho đám cưới, từ chụp ảnh cưới, đặt tiệc, thuê váy cưới lộng lẫy, mời khách... đều do tôi tự xoay xở cùng chồng sắp cưới và mấy đứa bạn thân. Tôi và chồng sắp cưới đã cùng nhau đi chọn từng chi tiết nhỏ nhất, từ màu sắc khăn trải bàn đến loại hoa trang trí. Bạn bè tôi hết lòng giúp đỡ, họ chạy đôn chạy đáo lo toan mọi thứ như thể đó là đám cưới của chính họ vậy.
Nhìn các bạn tôi được mẹ chăm chút đưa đi thử váy, lựa từng đôi khuyên tai, từng bó hoa cầm tay, cô không khỏi chạnh lòng. Tôi thấy những cô dâu khác rạng rỡ hạnh phúc bên mẹ, được mẹ ân cần chỉnh sửa từng chiếc nơ, từng nếp váy. Còn tôi, tôi chỉ có thể tự mình ngắm mình trong gương, tự mình chọn lựa. Nước mắt tôi chực trào, nhưng tôi cố gắng kìm nén. Tôi tự nhủ, mình phải mạnh mẽ, mình không thể yếu đuối.
Mẹ tôi về đúng ba ngày trước lễ cưới, kéo vali từ sân bay về thẳng nhà. Bà vẫn hào nhoáng như thường lệ, với làn da rám nắng và nụ cười tươi rói. Bà vui vẻ dúi vào tay tôi hai mươi triệu đồng, bảo: "Con thích sắm gì thì sắm. Mẹ bận quá, không theo con chuẩn bị được". Tôi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ từ lâu, cầm xấp tiền mà không biết nên cười hay khóc vì cảm giác lạc lõng đến tột cùng. Món quà ấy, tuy có giá trị vật chất, nhưng lại không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim tôi. Nó như một lời xin lỗi miễn cưỡng, một sự chuộc lỗi hời hợt.
Ngày cưới, mẹ tôi lên đại diện nhà gái, mặc một bộ áo dài tím nhạt sang trọng, lấp lánh. Bà nở nụ cười rạng rỡ, bắt tay từng khách mời. Trông bà thật nổi bật giữa đám đông, một người mẹ của cô dâu mới đầy kiêu hãnh. Sau lễ, khách khứa hỏi mẹ tôi cho bao nhiêu vàng, mẹ chỉ cười đáp, giọng điệu đầy vẻ tự hào nhưng lại mang theo chút gì đó vô tâm đến lạ: "Con bé tự lo hết rồi. Mẹ có chút quà nhỏ thôi".
"Chút quà nhỏ" ấy thực chất là không có gì cả – không một chiếc kiềng, không một chỉ vàng nào được trao tay tôi. Tôi không mong gì về vật chất, nhưng tôi lại khao khát một lời chúc phúc chân thành, một chiếc nhẫn nhỏ, hay đơn giản là một cái ôm ấm áp từ mẹ. Ngay cả lời dặn dò tử tế trước khi về nhà chồng, mẹ cũng chỉ nói vu vơ, như thể đang nói với một người xa lạ: "Làm vợ làm dâu thì nhẫn nhịn chút, nghe chưa con".
Tôi cúi đầu vâng dạ mà tim như có ai bóp nghẹt. Nỗi đau không phải vì thiếu vàng, mà vì thiếu đi tình yêu thương và sự quan tâm thật lòng của mẹ. Từng câu nói, từng cử chỉ của bà đều cho thấy sự "có mặt" nhưng "vắng mặt" của mẹ trong ngày trọng đại nhất đời tôi. Tôi cảm thấy mình thật cô đơn, thật lạc lõng, dù xung quanh tôi có rất nhiều người thân và bạn bè. Nhưng chính khoảnh khắc đó cũng trở thành động lực. Tôi tự nhủ: "Thôi thì tôi cũng đã lên xe hoa, đã làm vợ người ta và sắp tới cũng sẽ làm mẹ, tôi sẽ khác mẹ, tôi sẽ yêu thương tất cả những đứa con của mình đồng đều và nhiều nhất có thể."
Tôi sẽ không bao giờ để con mình phải chịu đựng sự thiếu thốn tình cảm như tôi đã từng. Tôi sẽ dành trọn vẹn thời gian và tình yêu thương cho chúng. Tôi sẽ lắng nghe chúng, chia sẻ cùng chúng, và luôn là điểm tựa vững chắc cho chúng. Quyết tâm ấy bùng cháy trong tôi như một ngọn lửa, xua tan đi nỗi buồn và sự trống rỗng.
Sau đám cưới, tôi dành thời gian suy nghĩ về cuộc đời mình và mối quan hệ với mẹ. Tôi nhận ra rằng, mẹ tôi có lẽ cũng có những nỗi khổ riêng, những lý do riêng để bà thay đổi. Có thể, bà đã phải chịu đựng quá nhiều sau cái chết của ba, và giờ đây, khi các con đã trưởng thành, bà muốn sống cho bản thân mình, muốn bù đắp cho những năm tháng tuổi trẻ đã hy sinh. Tôi không thể thay đổi quá khứ, nhưng tôi có thể thay đổi tương lai.
Vài năm sau, tôi có con. Cuộc sống làm mẹ đã thay đổi tôi rất nhiều. Tôi hiểu hơn về tình yêu thương vô bờ bến của một người mẹ dành cho con cái. Tôi dành trọn vẹn thời gian và tâm huyết để chăm sóc con, để con luôn cảm nhận được tình yêu thương ấm áp từ mẹ. Tôi thường xuyên chia sẻ những câu chuyện về con với chị gái, và chị luôn động viên tôi.
Bỗng một ngày, tôi nhận được cuộc điện thoại từ một người lạ. Đó là một y tá từ một bệnh viện tuyến huyện ở quê. Cô ấy thông báo mẹ tôi bị tai nạn giao thông và đang trong tình trạng nguy kịch. Tim tôi thắt lại. Tôi vội vã sắp xếp công việc, gửi con cho chồng và tức tốc về quê.
Khi tôi đến bệnh viện, mẹ tôi đang nằm bất động trên giường bệnh, toàn thân băng bó. Ánh mắt tôi nhòe đi vì nước mắt. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ yếu ớt đến vậy. Tôi ngồi cạnh giường bệnh, nắm chặt tay mẹ. Bàn tay mẹ gầy guộc, lạnh toát. Hàng loạt ký ức ùa về, từ những ngày mẹ tảo tần nuôi con đến những năm tháng mẹ thay đổi. Tôi cảm thấy lòng mình quặn thắt, vừa thương xót, vừa hối hận vì những khoảng cách giữa hai mẹ con.
Mấy ngày sau, mẹ tôi dần tỉnh lại, nhưng vẫn còn yếu. Trong cơn mê man, mẹ tôi cứ lẩm bẩm những điều mà trước đây tôi chưa từng nghe. Bà nói về ba tôi, về những khó khăn bà đã trải qua khi một mình nuôi bốn đứa con. Bà nói về những ước mơ dang dở của mình, về những gánh nặng mà bà đã phải gánh vác. Bà nói về sự cô đơn, về những đêm bà nằm khóc thầm vì tủi thân.
Mẹ tôi cũng lẩm bẩm về một bí mật mà bà đã giấu kín bấy lâu nay. Bà nói rằng, sở dĩ bà thay đổi, sở dĩ bà đi du lịch khắp nơi, sở dĩ bà "làm màu" trên mạng xã hội, không phải vì bà ham vui hay vô tâm. Mà là vì, bà được chẩn đoán mắc một căn bệnh hiểm nghèo, một căn bệnh sẽ dần lấy đi trí nhớ của bà. Bà muốn tận hưởng những ngày tháng còn tỉnh táo, muốn lưu giữ những ký ức đẹp trước khi mọi thứ chìm vào quên lãng. Bà không muốn các con phải lo lắng, không muốn chúng phải buồn bã vì bệnh tình của mình. Bà muốn chúng thấy bà hạnh phúc, vui vẻ, để chúng có thể yên tâm sống cuộc đời của mình.
Tôi chết lặng. Hóa ra, đằng sau vẻ hào nhoáng, sành điệu của mẹ là một nỗi sợ hãi tột cùng, là một sự hy sinh thầm lặng mà tôi chưa từng biết đến. Nước mắt tôi lăn dài, không còn là nước mắt của sự tủi thân, mà là nước mắt của sự ân hận, của sự thấu hiểu muộn màng. Tôi đã quá vội vàng phán xét mẹ, đã quá vô tâm khi không tìm hiểu sâu hơn về nội tâm của bà.
Chị gái tôi và các anh tôi cũng về đến bệnh viện. Tôi kể lại cho họ nghe những gì mẹ đã lẩm bẩm trong cơn mê. Tất cả đều bàng hoàng, đau đớn. Họ cũng như tôi, đã từng trách mẹ vô tâm, đã từng cảm thấy xa cách với mẹ. Giờ đây, mọi hiểu lầm đều tan biến. Chỉ còn lại tình yêu thương và sự hối hận.
Chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc mẹ. Chúng tôi không còn quan tâm đến những điều hào nhoáng bên ngoài nữa, mà chỉ quan tâm đến sức khỏe của mẹ, đến những giây phút quý giá được ở bên mẹ. Chúng tôi cùng nhau ôn lại những kỷ niệm xưa, cùng nhau kể những câu chuyện vui, cùng nhau nắm tay mẹ, truyền cho mẹ sức mạnh.
Mẹ tôi dần hồi phục sau tai nạn, nhưng căn bệnh hiểm nghèo vẫn còn đó. Chúng tôi đưa mẹ đi khám ở những bệnh viện tốt nhất, tìm những bác sĩ giỏi nhất. Chúng tôi dành thời gian nhiều hơn cho mẹ, trò chuyện cùng mẹ, đưa mẹ đi chơi, làm mọi thứ để mẹ cảm thấy hạnh phúc và bình yên.
Tôi thường xuyên ôm mẹ vào lòng, vỗ về mẹ. Tôi nói với mẹ rằng tôi yêu mẹ, tôi sẽ luôn ở bên mẹ, và tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ. Nụ cười trên môi mẹ rạng rỡ hơn bao giờ hết. Ánh mắt mẹ nhìn tôi đầy yêu thương, không còn vẻ xa cách như trước.
Dù căn bệnh có thể lấy đi trí nhớ của mẹ tôi, nhưng tôi tin rằng, tình yêu thương của chúng tôi sẽ luôn ở lại trong trái tim bà. Tôi đã thực hiện được lời hứa của mình, trở thành một người mẹ đầy tình yêu thương, khác hẳn với những gì tôi đã trải nghiệm. Và hơn thế nữa, tôi đã học được một bài học quý giá về sự thấu hiểu, về lòng bao dung, và về việc không nên vội vàng phán xét người khác.
Tôi không còn cảm thấy tổn thương hay oán trách mẹ nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy biết ơn vì đã có mẹ trong cuộc đời, biết ơn vì mẹ đã hy sinh rất nhiều cho chúng tôi, và biết ơn vì mẹ đã dạy cho tôi những bài học quý giá về cuộc sống.
Câu chuyện của tôi là minh chứng cho sức mạnh của tình yêu thương gia đình, cho sự kỳ diệu của sự thấu hiểu và lòng bao dung. Nó cho thấy rằng, đôi khi, đằng sau vẻ hào nhoáng, sành điệu lại là một nỗi sợ hãi tột cùng, là một sự hy sinh thầm lặng. Và chỉ cần chúng ta mở lòng, chúng ta sẽ nhận ra những điều kỳ diệu, những phép màu trong cuộc sống.
Giờ đây, căn nhà của chúng tôi luôn tràn ngập tiếng cười. Mẹ tôi vẫn đôi lúc quên quên nhớ nhớ, nhưng nụ cười trên môi bà thì luôn rạng rỡ. Chúng tôi sống bên nhau trong tình yêu thương, sự thấu hiểu và lòng biết ơn sâu sắc. Tôi biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Và tôi tin rằng, tình yêu thương của chúng tôi sẽ là liều thuốc tốt nhất cho mẹ, giúp mẹ sống những ngày tháng cuối đời trong sự an nhiên và hạnh phúc. Đó là hạnh phúc vẹn tròn của một gia đình, nơi mọi khúc mắc được gỡ bỏ, mọi vết thương được chữa lành bằng tình yêu thương vô điều kiện.