Min menu

Pages

Mẹ ru-ột cho 20 tri-ệu trước cưới, rồi bu-ông lời ca-y ngh-iệt ngay trong hôn lễ . Tôi ch-ết lặn-g khi nhận ra sự th-ật ph-ũ phà-ng về mẹ mình...

 Cuộc đời tôi, những năm tháng tuổi thơ và cả khi trưởng thành, luôn mang theo một nỗi đau âm ỉ, một khoảng trống không thể lấp đầy: sự thiếu thốn tình cảm từ người mẹ của mình. Tôi là con gái út trong một gia đình có bốn anh chị em. Ba tôi mất sớm, khi chúng tôi còn quá nhỏ để hiểu hết sự mất mát. Mẹ tôi, một người phụ nữ tảo tần, đã một mình gồng gánh nuôi nấng bốn đứa con thơ dại. Những năm tháng ấy, bà là tất cả đối với chúng tôi – là người mẹ hiền, là trụ cột vững chắc, là người hy sinh không màng đến bản thân.

Chúng tôi lớn lên trong sự thiếu thốn vật chất, nhưng lại tràn đầy tình yêu thương của mẹ. Bà thức khuya dậy sớm, làm đủ mọi việc để có tiền lo cho chúng tôi ăn học. Hình ảnh người mẹ gầy gò, đôi tay chai sần vì vất vả, lúc nào cũng tất bật lo toan cho con cái, đã in sâu vào tâm trí tôi. Tôi luôn tự nhủ rằng mình phải cố gắng học thật giỏi, thành đạt để báo hiếu mẹ, để bà không còn phải vất vả nữa.



Thế rồi, thời gian trôi đi, những đứa con của bà lần lượt trưởng thành và thành đạt. Các anh chị tôi đều có công việc ổn định, cuộc sống sung túc. Họ thường xuyên cho mẹ tiền, biếu mẹ những món quà đắt tiền, những chuyến du lịch xa hoa. Cuộc đời mẹ tôi như bước sang một trang khác, một trang hoàn toàn mới mẻ và khác lạ.

Bà bắt đầu ăn diện đẹp đẽ, những bộ quần áo giản dị ngày xưa được thay thế bằng những bộ cánh sành điệu, thời trang. Bà đi du lịch dài ngày cùng hội bạn thân, từ những chuyến đi trong nước đến những chuyến đi ra nước ngoài. Mẹ tôi trở nên cởi mở hơn, rôm rả hơn, tiếng cười của bà vang khắp nhà. Bà thậm chí còn thích "làm màu" trên mạng xã hội, đăng những bức ảnh check-in ở những địa điểm sang chảnh, những bữa tiệc xa hoa để được bạn bè khen ngợi.

Nhìn mẹ hạnh phúc, tôi cũng mừng cho bà. Bà đã vất vả cả đời, giờ là lúc bà được hưởng thụ. Nhưng cũng từ đó, một khoảng cách vô hình bắt đầu hình thành giữa tôi và mẹ. Từ khi tôi học cấp 3, tôi đã gần như không còn được ở cạnh mẹ nữa, bởi mẹ chẳng còn thời gian dành cho tôi. Bà bận rộn với những chuyến đi, những buổi gặp gỡ bạn bè, những cuộc vui không dứt.

May mắn thay, chị gái đầu của tôi, dù đã có gia đình riêng và cũng bận rộn, vẫn luôn để ý và chăm sóc tôi. Chị là người đưa tôi đi học, mua cho tôi những bộ quần áo mới, lắng nghe những tâm sự của tôi. Chị gái đã trở thành người mẹ thứ hai của tôi, là chỗ dựa tinh thần vững chắc trong những năm tháng tuổi teen đầy biến động.

Suốt quãng thời gian tôi học đại học, mẹ thậm chí không biết chính xác tôi học trường gì, chỉ nhớ loáng thoáng là tôi học kinh tế. Mỗi khi tôi gọi điện về hỏi thăm, bà thường chỉ trả lời qua loa, rồi nhanh chóng chuyển sang kể về những chuyến đi chơi, những món đồ mới mua. Khi tôi yêu đương, mẹ cũng chỉ dặn qua loa, một câu nói vô tâm nhưng đầy sức nặng: "Chọn đứa tử tế mà yêu, đừng có lăng nhăng chửa to tướng về đây làm khổ tôi".

Lời nói ấy như một nhát dao cứa vào trái tim tôi. Tôi tổn thương sâu sắc, cảm thấy mình không được mẹ yêu thương, không được mẹ quan tâm như những đứa con khác. Tôi ghen tỵ với những đứa trẻ khác, chúng có thể nũng nịu bên mẹ, được mẹ vỗ về, yêu thương. Nhưng rồi, tôi dần quen với sự lạnh nhạt đó. Tôi học cách chấp nhận sống một cuộc đời độc lập, một cuộc đời mà tôi tự nhủ là "việc mẹ thì mẹ làm, việc tôi thì tôi làm". Tôi học cách tự mình vượt qua mọi khó khăn, tự mình chữa lành những vết thương lòng, và tự mình tìm kiếm hạnh phúc.

Thời gian trôi đi, tôi trưởng thành, và tình yêu cũng đến với tôi một cách tự nhiên. Tôi gặp anh, người đàn ông hiền lành, chân thành và yêu thương tôi vô điều kiện. Anh là ánh sáng, là niềm hy vọng trong cuộc đời tôi, lấp đầy những khoảng trống mà tôi đã mang trong lòng bấy lâu nay. Chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân, xây dựng một tổ ấm riêng.

Ngày tôi báo tin sắp cưới, mẹ tôi đang ở châu Âu, trong một chuyến du lịch dài ngày cùng hội bạn thân. Tôi nhắn tin, gọi điện, bà chỉ trả lời nhanh gọn qua loa: "Chúc mừng con. Mẹ đang ở Thụy Sĩ, đẹp lắm. Về trước đám cưới vài hôm nha". Giọng bà vẫn hồ hởi, nhưng không có một chút gì của sự xúc động hay quan tâm. Tôi cũng không trông mong gì nhiều, bởi tôi đã quá quen với sự lạnh nhạt ấy rồi.

Mọi công việc chuẩn bị cho đám cưới như chụp ảnh cưới, đặt tiệc, thuê váy, mời khách... đều do tôi tự xoay xở cùng chồng sắp cưới và mấy đứa bạn thân. Chúng tôi thức khuya dậy sớm, chạy đôn chạy đáo lo liệu từng chi tiết nhỏ. Tôi nhìn các bạn gái tôi, họ được mẹ chăm chút đưa đi thử váy, lựa từng đôi khuyên tai, từng bó hoa cầm tay. Nụ cười rạng rỡ của họ, ánh mắt trìu mến của những người mẹ, tất cả đều khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Một cảm giác tủi thân dâng trào, nhưng tôi cố gắng kìm nén, không để ai nhận ra.

Mẹ tôi về đúng 3 ngày trước lễ cưới, kéo vali từ sân bay về thẳng nhà. Bà xuất hiện với vẻ ngoài tươi tắn, làn da rám nắng sau chuyến đi dài. Bà vui vẻ dúi vào tay tôi 20 triệu đồng, bảo: "Con thích sắm gì thì sắm. Mẹ bận quá, không theo con chuẩn bị được".

Tôi cầm xấp tiền trên tay mà lòng nghẹn lại. Mọi thứ đã được tôi chuẩn bị xong xuôi từ lâu rồi. Cầm số tiền đó, tôi không biết nên cười hay khóc. Đó không phải là số tiền ít ỏi, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy lạc lõng, như thể mẹ đang muốn bù đắp cho sự thiếu vắng của mình bằng vật chất. Một sự trống rỗng bao trùm lấy tôi. Tiền bạc không thể mua được tình yêu thương, không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim tôi.

Ngày cưới của tôi diễn ra long trọng và ấm cúng. Tôi mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đứng cạnh chồng sắp cưới, lòng tràn đầy hạnh phúc. Nhưng trong sâu thẳm, vẫn có một nỗi buồn âm ỉ. Trong buổi lễ, mẹ tôi lên đại diện nhà gái, mặc một bộ áo dài tím nhạt sang trọng, khuôn mặt rạng rỡ, nở nụ cười tươi tắn với tất cả quan khách. Bà nói những lời khách sáo, chung chung, không chút tình cảm.

Sau lễ, khách khứa hỏi mẹ tôi cho bao nhiêu vàng, mẹ tôi chỉ cười đáp: "Con bé tự lo hết rồi. Mẹ có chút quà nhỏ thôi". "Chút quà nhỏ" ấy thực chất là không có gì cả – không một chiếc kiềng, không một chỉ vàng nào được trao tay. Ngay cả lời dặn dò tử tế trước khi về nhà chồng, mẹ tôi cũng chỉ nói vu vơ: "Làm vợ làm dâu thì nhẫn nhịn chút, nghe chưa con".

Tôi cúi đầu vâng dạ mà tim như có ai bóp nghẹt. Nước mắt tôi chực trào ra, nhưng tôi cố gắng kìm nén. Nỗi đau không phải vì thiếu vàng, không phải vì mẹ không cho tôi của hồi môn. Nỗi đau lớn nhất, sâu sắc nhất là vì thiếu đi tình yêu thương và sự quan tâm thật lòng của mẹ. Tôi cảm thấy như mình là một người xa lạ trong chính đám cưới của mình, như một vai diễn phụ trong vở kịch của mẹ.

Tuy nhiên, chính khoảnh khắc đó cũng trở thành động lực mạnh mẽ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi tự nhủ, một cách kiên định và đầy quyết tâm: "Thôi thì tôi cũng đã lên xe hoa, đã làm vợ người ta và sắp tới cũng sẽ làm mẹ. Tôi sẽ khác mẹ, tôi sẽ yêu thương tất cả những đứa con của mình đồng đều và nhiều nhất có thể." Tôi hứa với lòng mình, sẽ không bao giờ để con cái mình phải trải qua nỗi đau thiếu thốn tình cảm như tôi đã từng.

Cuộc sống hôn nhân của tôi bắt đầu một cách bình yên và hạnh phúc. Chồng tôi là một người đàn ông tuyệt vời, anh ấy yêu thương và chăm sóc tôi vô điều kiện. Chúng tôi đón chào con gái đầu lòng, một thiên thần bé nhỏ đã lấp đầy mọi khoảng trống trong trái tim tôi. Tôi cố gắng trở thành một người mẹ hoàn hảo, dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm cho con, đúng như lời hứa với chính mình.

Nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn không thể nào hiểu được sự thay đổi đột ngột của mẹ. Từ một người mẹ tảo tần, hy sinh tất cả vì con, bà lại trở thành một người sống vì bản thân, xa cách và vô tâm với chính con cái mình. Tôi tự hỏi, liệu có một bí mật nào đó đằng sau sự thay đổi này không? Một sự thật mà tôi chưa từng biết?

Một ngày nọ, khi tôi đang dọn dẹp căn phòng cũ của mẹ ở quê, tôi vô tình tìm thấy một cuốn nhật ký cũ kỹ. Cuốn nhật ký đã ố vàng theo thời gian, những trang giấy mỏng manh chứa đựng những dòng chữ viết tay của mẹ. Tôi ngần ngại một lúc, rồi quyết định mở ra. Tôi biết, đọc nhật ký của người khác là không nên, nhưng một sự thôi thúc kỳ lạ đã khiến tôi không thể dừng lại.

Từng trang nhật ký mở ra, hé lộ một cuộc đời đầy bi kịch và những vết thương lòng của mẹ. Tôi bàng hoàng khi đọc được những dòng chữ về ba tôi. Hóa ra, ba tôi không chỉ đơn thuần là mất sớm. Ba đã mất trong một tai nạn giao thông thảm khốc, và mẹ tôi là người lái xe. Ba đã say rượu, và trong một phút nóng giận, ba đã giằng lấy vô lăng từ tay mẹ. Vụ tai nạn đã cướp đi sinh mạng của ba, và mẹ tôi, dù không phải lỗi hoàn toàn, vẫn mang trong mình gánh nặng tội lỗi và nỗi ám ảnh kinh hoàng.

Những dòng nhật ký kể về những năm tháng mẹ tôi sống trong sự giày vò, dằn vặt. Bà tự trách mình, bà nghĩ rằng mình là kẻ tội đồ, đã cướp đi sinh mạng của người mình yêu. Bà đã cố gắng gồng mình lên để nuôi nấng chúng tôi, để bù đắp cho lỗi lầm của mình. Bà không dám sống cho bản thân, không dám vui vẻ, bởi bà nghĩ rằng mình không xứng đáng.

Đặc biệt, tôi đọc được những dòng về tôi, đứa con gái út. Mẹ viết rằng bà cảm thấy có lỗi với tôi nhiều nhất, bởi vì tôi là đứa bé nhất, là đứa con còn quá nhỏ khi ba mất. Bà luôn sợ rằng tôi sẽ oán trách bà, sẽ không bao giờ tha thứ cho bà. Chính vì nỗi sợ hãi đó mà bà đã cố gắng giữ khoảng cách với tôi, không dám thể hiện tình yêu thương một cách trọn vẹn. Bà nghĩ rằng nếu bà quá gần gũi, tôi sẽ càng dễ dàng nhận ra nỗi đau của bà, và sẽ càng dễ dàng oán trách bà hơn.

Tôi chết lặng. Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã, không phải vì tủi thân, mà vì thương mẹ. Tôi thương mẹ vì bà đã phải chịu đựng một nỗi đau lớn đến vậy một mình. Tôi thương mẹ vì bà đã sống trong sự dằn vặt và ám ảnh suốt bao năm qua. Tôi hiểu ra rằng, sự lạnh nhạt của mẹ không phải là vô tâm, mà là một cách để bà tự bảo vệ mình, và cũng là một cách để bà che giấu nỗi đau không thể nói thành lời.

Tôi tiếp tục đọc nhật ký của mẹ. Tôi đọc được những dòng về việc mẹ tôi bắt đầu "làm màu" trên mạng xã hội, về những chuyến du lịch xa hoa, những bữa tiệc sang trọng. Ban đầu, tôi đã nghĩ rằng mẹ chỉ đơn thuần là ham vui, muốn khoe khoang. Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác.

Mẹ tôi viết rằng bà tham gia những hội nhóm du lịch, những câu lạc bộ người cao tuổi, không phải vì bà thực sự thích những cuộc vui đó. Bà tham gia vì bà muốn tìm kiếm những người bạn mới, những người có thể chia sẻ với bà những câu chuyện, những nỗi niềm mà bà không thể nói với con cái. Bà cố gắng "làm màu" trên mạng xã hội, không phải để khoe khoang, mà để cho bạn bè, cho người thân thấy rằng bà đang sống tốt, rằng bà đã vượt qua nỗi đau, để họ không phải lo lắng cho bà.

Mẹ tôi cũng viết về việc bà thường xuyên cho các anh chị tôi tiền, biếu quà đắt tiền, không phải vì bà muốn thể hiện sự giàu có. Bà làm vậy vì bà muốn bù đắp cho những thiếu thốn mà chúng tôi đã phải chịu đựng khi ba mất. Bà muốn thấy chúng tôi hạnh phúc, bà muốn chúng tôi được hưởng thụ cuộc sống.

Tôi đọc đến những dòng cuối cùng của cuốn nhật ký. Mẹ tôi viết rằng bà luôn dõi theo từng bước đi của chúng tôi, từng thành công nhỏ nhất của con cái đều khiến bà tự hào. Bà yêu thương chúng tôi bằng cả trái tim, dù bà không biết cách thể hiện ra bên ngoài. Bà ước rằng một ngày nào đó, chúng tôi sẽ hiểu được nỗi lòng của bà, sẽ tha thứ cho bà vì những gì bà đã làm.

Tôi gập cuốn nhật ký lại, nước mắt vẫn tuôn rơi. Lòng tôi tràn ngập sự ân hận và thương xót. Tôi đã quá vội vàng phán xét mẹ, quá vội vàng kết tội bà mà không tìm hiểu rõ sự thật. Tôi đã sống trong sự tủi thân, trong nỗi đau thiếu thốn tình cảm của mẹ, mà không biết rằng mẹ cũng đang mang trong mình một nỗi đau còn lớn hơn.

Tôi quyết định sẽ không nói với bất kỳ ai về những gì tôi đã đọc được. Đây là bí mật của mẹ, và tôi muốn giữ nó cho riêng bà. Tôi chỉ muốn cho mẹ biết rằng tôi đã hiểu, và tôi đã tha thứ cho bà.

Sau khi biết được bí mật của mẹ, tôi đã thay đổi hoàn toàn cách đối xử với bà. Tôi chủ động gọi điện hỏi thăm bà thường xuyên hơn, không chỉ nói về công việc, mà còn hỏi về những chuyến đi chơi, về những người bạn của bà. Tôi lắng nghe bà kể chuyện một cách chân thành, không còn chút phán xét nào trong lòng.

Tôi cũng thường xuyên về thăm mẹ hơn, đưa con gái tôi về chơi với bà. Mẹ tôi, ban đầu có chút ngỡ ngàng trước sự thay đổi của tôi, dần dần cũng cởi mở hơn. Bà không còn giữ khoảng cách nữa, mà bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống của bà, về những niềm vui, nỗi buồn. Bà dành nhiều thời gian hơn để chơi đùa với cháu gái, ánh mắt bà ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời.

Một ngày nọ, tôi đưa mẹ đi khám sức khỏe định kỳ. Trong lúc chờ đợi kết quả, mẹ tôi đột nhiên nắm lấy tay tôi, đôi mắt bà đỏ hoe. "Con gái à, mẹ xin lỗi con. Mẹ biết mẹ đã không phải là một người mẹ tốt. Mẹ đã làm con buồn nhiều lắm, phải không?"

Tôi nhìn mẹ, nước mắt tôi cũng bắt đầu tuôn rơi. "Mẹ ơi, con không trách mẹ đâu. Con hiểu mà." Tôi ôm lấy mẹ, ôm thật chặt, như thể muốn bù đắp cho tất cả những năm tháng chúng tôi đã xa cách. Mẹ tôi bật khóc nức nở, tiếng khóc của sự giải tỏa, của sự thanh thản. Đó là khoảnh khắc mà tình mẫu tử của chúng tôi đã được hàn gắn hoàn toàn, một sự hàn gắn sau bao nhiêu hiểu lầm và nỗi đau.

Tôi đã thực hiện lời hứa của mình. Tôi trở thành một người mẹ hoàn toàn khác, một người mẹ luôn yêu thương con cái đồng đều và vô điều kiện. Tôi dành trọn thời gian và tình cảm cho con gái tôi, lắng nghe con, thấu hiểu con, và luôn là chỗ dựa vững chắc cho con.

Mẹ tôi cũng đã thay đổi. Bà không còn cố gắng che giấu cảm xúc nữa. Bà sống thật hơn, vui vẻ hơn, và quan tâm đến con cháu nhiều hơn. Bà không còn "làm màu" trên mạng xã hội nữa, mà chỉ đơn giản là tận hưởng cuộc sống một cách bình yên.

Mỗi khi nhìn mẹ và con gái tôi chơi đùa cùng nhau, tôi lại cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Vết sẹo của quá khứ vẫn còn đó, nhưng nó không còn là nỗi đau nữa, mà trở thành một bài học quý giá về sự thấu hiểu, về lòng vị tha, và về tình yêu thương không điều kiện.

Câu chuyện của tôi là minh chứng cho sức mạnh của sự thấu hiểu và lòng bao dung. Đôi khi, những gì chúng ta nhìn thấy bên ngoài không phải là toàn bộ sự thật. Đằng sau vẻ hào nhoáng có thể là một nỗi đau âm ỉ, và đằng sau sự vô tâm có thể là một tình yêu thương sâu sắc được che giấu. Chỉ khi chúng ta mở lòng, tìm hiểu, và tha thứ, chúng ta mới có thể hàn gắn những vết nứt trong các mối quan hệ, và tìm thấy được hạnh phúc đích thực.