Không khí trong căn phòng vẫn còn đặc quánh mùi nước hoa của Hà, mùi hương quen thuộc đã từng xoa dịu tâm hồn tôi, giờ đây lại xoáy vào tim một nỗi đau nhói. Tôi là Huấn, và chỉ vài giờ trước, tôi đã chính thức trở thành một người đàn ông độc thân, sau phiên tòa ly hôn chóng vánh. Căn phòng trống trải, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Trên chiếc ghế sofa đơn, một chiếc túi vải đen nằm chỏng chơ, như một vật kỷ niệm vô tri sót lại từ cuộc hôn nhân tan vỡ. Đó là thứ duy nhất Hà để lại. Tôi không đủ dũng khí mở nó ra ngay lập tức, trái tim tôi vẫn còn quặn thắt bởi những cảm xúc hỗn độn. Tôi nhét chiếc túi vào ngăn kéo tủ, cố gắng chôn vùi nó cùng với những mảnh vỡ của quá khứ, chờ đợi lòng mình bình lặng hơn.
Tôi và Hà, chúng tôi từng có một tình yêu tưởng như cổ tích. Chúng tôi gặp nhau ở một hội sách cũ, giữa hàng ngàn cuốn sách và mùi giấy ẩm mốc. Tôi bị cuốn hút bởi sự thông minh, tĩnh lặng và niềm tin vào những điều nhỏ bé của Hà. Cô ấy có ánh mắt trong veo, nụ cười hiền dịu, và luôn tìm thấy vẻ đẹp trong những thứ bình thường nhất. Tình yêu của chúng tôi nảy nở từ những cuộc trò chuyện bất tận về sách, về cuộc sống, về những ước mơ giản dị. Chúng tôi đã cùng nhau xây dựng một thế giới riêng, nơi chỉ có hai đứa, và tình yêu của chúng tôi tưởng chừng như không có gì có thể phá vỡ.
Nhưng hôn nhân không giống tình yêu. Hóa ra, tình yêu là một câu chuyện lãng mạn được dệt nên từ những giấc mơ, còn hôn nhân là một cuộc hành trình dài đầy những thử thách và đòi hỏi sự thấu hiểu, kiên nhẫn. Những bất đồng vụn vặt bắt đầu tích tụ, như những hạt bụi li ti mỗi ngày, dần dần phủ mờ đi sự lấp lánh ban đầu. Tôi làm việc muộn, những buổi tối không còn ăn cơm cùng nhau. Tôi lao vào công việc để trốn tránh những mâu thuẫn không tên, để không phải đối mặt với sự im lặng ngày càng lớn giữa hai vợ chồng. Hà ngồi thừ bên cửa sổ, ánh mắt cô ấy nhìn ra xa xăm, tâm hồn như đã rời khỏi căn phòng, rời khỏi tôi.
Chúng tôi im lặng nhiều hơn, những cuộc trò chuyện thưa dần, rồi mất hẳn. Sự im lặng ấy không phải là sự bình yên, mà là một bức tường vô hình ngăn cách chúng tôi. Chúng tôi không còn tìm được lý do để tiếp tục, không còn muốn cố gắng hàn gắn những vết nứt đã quá sâu. Sự mệt mỏi, chán chường dần thay thế tình yêu. Mỗi người một lối, tự xây cho mình một thế giới riêng, không giao thoa.
Buổi ly hôn diễn ra chóng vánh, lạnh lẽo. Hà không khóc. Cô ấy chỉ lạnh lùng ký tên vào tờ đơn, đôi mắt không chút cảm xúc, rồi quay đi. Tôi nhìn bóng lưng cô ấy, lòng tôi trống rỗng. Trước khi bước ra khỏi phòng xử án, Hà quay lại, ném cho tôi chiếc túi vải đen mà tôi vẫn chưa dám mở, và nói khẽ, giọng cô ấy nhẹ như làn gió thoảng qua: "Giữ lấy. Khi anh sẵn sàng, hãy mở ra." Câu nói ấy ám ảnh tôi, như một câu đố bí ẩn mà tôi không thể giải đáp.
Tôi không sẵn sàng. Suốt hai tháng sau đó, tôi vùi đầu vào công việc, cố gắng sống như một người độc thân vô cảm. Tôi làm việc không ngừng nghỉ, cố gắng lấp đầy mọi khoảng trống trong tâm trí bằng những con số, những dự án. Tôi gặp gỡ bạn bè, đi bar, làm mọi thứ để quên đi sự tồn tại của Hà. Nhưng mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, và căn phòng lại chìm vào sự im lặng đáng sợ, tôi lại mơ thấy Hà – cô ấy đứng giữa vườn hoa tím, nơi chúng tôi từng hẹn hò, tay cô ấy ôm bụng, ánh mắt chứa đựng điều gì đó tôi không thể gọi tên, một nỗi buồn sâu thẳm, một bí mật mà tôi không thể hiểu. Những giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại, như một lời nhắc nhở không ngừng về những gì tôi đã đánh mất.
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi trong sự vô cảm và những giấc mơ ám ảnh. Tôi vẫn cố gắng giả vờ rằng mình ổn, rằng tôi không hối hận về quyết định ly hôn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi trống rỗng không tên cứ lớn dần.
Rồi một tối mưa giông, điện đóm chập chờn rồi mất hẳn. Căn phòng chìm vào bóng tối. Tôi lục tủ tìm đèn pin. Tay tôi bất chợt chạm vào chiếc túi vải đen nằm sâu trong ngăn kéo. Lòng tôi chùng xuống. Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày ly hôn, nhưng tôi vẫn chưa đủ dũng khí để mở nó ra. Đêm nay, giữa bóng tối và tiếng mưa rơi xối xả, tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng.
Tôi mang chiếc túi ra bàn, đặt nó dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến. Tôi chậm rãi mở khóa kéo, bàn tay tôi run rẩy. Bên trong là một xấp giấy khám bệnh, được sắp xếp gọn gàng, không một vết gấp. Tôi rút ra một tờ. Tim tôi như ngừng đập khi đọc dòng chữ to rõ ràng: "Giấy khám thai". Hà đã mang thai. Và ngày khám là vào tháng cuối cùng trước khi chúng tôi ly hôn.
Tôi đọc đi đọc lại như không tin vào mắt mình. Não tôi quay cuồng. Trái tim tôi nghẹt lại, một cảm giác đau đớn tột cùng xé toạc lồng ngực. Đứa bé là của tôi. Là giọt máu của tôi, mà tôi chưa từng biết đến sự tồn tại của nó. Và Hà – tại sao cô ấy không nói? Tại sao cô ấy lại giấu tôi một bí mật động trời như vậy? Hàng ngàn câu hỏi dội vào tâm trí tôi. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Tôi đã bỏ lỡ điều gì? Tôi đã đánh mất những gì?
Nỗi đau mất mát và sự hối hận gặm nhấm tâm can tôi. Tôi nhận ra rằng, mình đã quá vô tâm, quá hời hợt. Tôi đã không đủ yêu thương, không đủ quan tâm để nhận ra những tín hiệu của Hà. Tôi đã để vuột mất cơ hội được làm cha, được cùng cô ấy chào đón đứa con của chúng tôi. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi, hòa vào tiếng mưa bên ngoài. Tôi gục mặt xuống bàn, ôm chặt lấy chiếc túi, như thể đó là tất cả những gì còn sót lại của Hà và con.
Tôi lập tức tìm số điện thoại cũ của Hà – nhưng ngoài vùng phủ sóng. Cô ấy đã đổi số. Tôi đến nhà mẹ cô ấy, nơi Hà từng sống trước khi kết hôn. Bà lắc đầu, ánh mắt bà cụ buồn bã: "Hà đã chuyển đi nơi khác rồi con. Nó không muốn ai biết nó ở đâu đâu." Nỗi tuyệt vọng dâng trào. Tôi cảm thấy mình đang bị đẩy vào một mê cung không lối thoát. Mỗi buổi chiều, tôi lang thang ở công viên gần nhà, nơi Hà từng thích đi dạo, mong sẽ gặp lại dáng hình quen thuộc của cô ấy, dù chỉ là một cái thoáng qua. Nhưng vô vọng. Dường như cô ấy đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, mang theo đứa con của chúng tôi, mang theo tất cả những gì tôi hối hận.
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang lang thang ở trung tâm thành phố, vô tình đi ngang qua quán cafe cũ mà tôi và Hà thường hẹn hò. Ký ức ùa về, tôi bất giác bước vào. Quán vẫn vậy, vẫn có mùi cà phê thoang thoảng, và vẫn có những bản nhạc acoustic quen thuộc. Tôi chọn một góc khuất, ngồi xuống, gọi một ly cà phê đen, và để tâm hồn mình trôi dạt theo những dòng suy nghĩ hỗn độn.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng cười trẻ con trong veo. Tôi ngẩng đầu lên. Ở một góc khuất khác, có một người phụ nữ đang ngồi quay lưng lại với tôi, và một bé gái nhỏ đang chơi đùa trên ghế. Tim tôi đập thình thịch. Dáng người đó, mái tóc đó… Tôi không dám tin vào mắt mình. Là Hà. Và bé gái đó… Liệu có phải là con của tôi?
Tôi đứng dậy, bước đến gần. Hà quay lại, ánh mắt cô ấy thoáng chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang lạnh lùng. "Chào anh, Huấn." Giọng cô ấy vẫn vậy, nhẹ nhàng nhưng đầy xa cách. Bé gái nhìn tôi, đôi mắt to tròn, đen láy. Ánh mắt đó… tôi đã thấy nó ở đâu đó rồi. Nó giống hệt ánh mắt của tôi.
Tôi nghẹn ngào, không nói nên lời. Hà ôm lấy bé gái vào lòng, ánh mắt cô ấy đầy yêu thương. "Đây là Lam," cô ấy nói. "Con gái của em." Tôi muốn hỏi, muốn ôm lấy con, nhưng tôi không dám. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng. Tôi chỉ đứng đó, nhìn con, nhìn Hà, lòng tôi quặn thắt bởi nỗi đau và sự hối hận.
Hà nhìn tôi, ánh mắt cô ấy có vẻ gì đó tôi không thể gọi tên. Cô ấy đứng dậy, ôm Lam đi. "Anh có muốn bế con không?" – Hà hỏi, giọng nhẹ như tơ, như một lời mời gọi mong manh. Tôi gật đầu, nước mắt không kìm được. Khi vòng tay tôi ôm lấy Lam, cả thế giới như dịu lại. Con bé cười, vô tư, không biết gì về những sóng gió mà bố mẹ nó đã trải qua. Cái chạm đầu tiên ấy, là sự kết nối mãnh liệt giữa hai cha con, là minh chứng cho một tình yêu chưa bao giờ lụi tàn.
Khoảnh khắc đó, tôi quyết định rằng mình sẽ không bao giờ để mất Hà và con một lần nữa. Tôi sẽ làm mọi thứ để chuộc lỗi, để bù đắp cho những gì tôi đã gây ra. Tôi sẽ cho Hà thấy rằng tôi đã thay đổi, rằng tôi xứng đáng với cơ hội thứ hai này.
Từ ngày gặp lại Hà và Lam, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi bắt đầu viết thư – một thói quen xưa cũ, một cách để tôi bộc lộ cảm xúc, những lời xin lỗi và những lời yêu thương mà tôi chưa bao giờ dám nói. Tôi viết cho con, cho Hà, cho chính mình, gửi vào địa chỉ cũ, mong manh như ném chai trôi sông. Tôi không biết Hà có đọc chúng không, nhưng tôi vẫn viết, viết từng ngày, từng đêm.
Rồi một ngày, tôi nhận được hồi âm. Là Hà. Lá thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng nó mang đến cho tôi tia hy vọng lớn nhất trong cuộc đời. "Con gái chúng ta tên là Lam. Con rất giống anh, đặc biệt là ánh mắt. Con bé rất thích những cuốn sách cũ, giống như em. Nếu anh thật lòng muốn gặp con, hãy đến thư viện cũ vào thứ bảy tuần sau. 10h sáng. Một mình."
Tôi đến sớm hơn 1 giờ đồng hồ. Tôi ngồi đợi giữa kệ sách cũ, nơi năm xưa chúng tôi gặp nhau, nơi tình yêu của chúng tôi bắt đầu. Tôi lo lắng, hồi hộp, không biết Hà có đến không, không biết cô ấy có tha thứ cho tôi không. Từng phút trôi qua như cả thế kỷ.
10h05, Hà xuất hiện. Trên tay cô là một bé gái chừng vài tháng tuổi, má hồng, mắt to tròn, đen láy, ánh mắt ngây thơ, trong sáng. Huấn đứng lặng, cổ họng nghẹn đắng. "Anh có muốn bế con không?" – Hà hỏi, giọng nhẹ như tơ, nhưng tôi cảm nhận được sự bao dung trong từng lời nói của cô ấy. Tôi gật đầu, nước mắt không kìm được. Khi vòng tay ôm lấy Lam, cả thế giới như dịu lại. Con bé cười, vô tư như chưa từng có chia ly, không biết gì về những sóng gió mà bố mẹ nó đã trải qua.
Họ bắt đầu lại. Không còn những lời trách móc, không đòi hỏi, không có sự phán xét. Chỉ là những buổi chiều cùng nhau thay tã, hâm sữa, nghe tiếng con cười giòn tan. Hà cho Huấn cơ hội được làm cha – không phải bằng giấy tờ, mà bằng hành động, bằng sự yêu thương và trách nhiệm. Tôi dành hết thời gian cho con, cho Hà. Tôi học cách làm cha, làm chồng, học cách quan tâm, thấu hiểu. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những thứ xa hoa, mà là những khoảnh khắc bình dị, được ở bên cạnh những người mình yêu thương.
Tôi và Hà thường xuyên cùng nhau đưa Lam đến công viên, nơi Hà từng thích đi dạo. Chúng tôi ngồi dưới gốc cây, nhìn Lam chơi đùa, và kể cho con nghe về tình yêu của bố mẹ. Hà đã tha thứ cho tôi. Cô ấy nói, cô ấy không muốn con gái mình lớn lên mà không có cha, và cô ấy tin rằng tôi đã thay đổi.
Một năm sau, họ tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Không phải đám cưới, mà là lễ đặt tên cho Lam. Gia đình hai bên đều có mặt, ánh mắt không còn căng thẳng, thay vào đó là sự ấm áp, thấu hiểu. Bố mẹ tôi đã đến, họ ôm lấy Hà và Lam, nước mắt rơm rớm. Họ nói lời xin lỗi với Hà, và cảm ơn cô ấy đã cho họ cơ hội được gặp lại cháu nội.
Huấn nhìn Hà – nụ cười cô ấy lúc này mới thật sự nở rộ, rạng rỡ hơn bao giờ hết. Và anh biết, lần này… anh sẽ không để mất cô ấy nữa. Câu chuyện kết thúc với hy vọng về một tương lai hạnh phúc, nơi tình yêu và sự thấu hiểu đã hàn gắn những vết nứt của quá khứ. Họ đã tìm lại được hạnh phúc đích thực, một hạnh phúc được xây dựng trên nền tảng của sự tha thứ, sự trưởng thành và tình yêu thương vô điều kiện.
Cuộc sống của gia đình Huấn, Hà và Lam giờ đây là một bức tranh đầy màu sắc của sự bình yên và hạnh phúc. Lam lớn lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ và ông bà. Tôi và Hà vẫn thường xuyên đến thư viện cũ, nơi tình yêu của chúng tôi bắt đầu, để đọc sách, để ôn lại những kỷ niệm đẹp.
Tôi đã học được một bài học quý giá từ cuộc hôn nhân tan vỡ của mình: đừng bao giờ coi thường những điều nhỏ bé, đừng bao giờ để sự im lặng giết chết tình yêu. Và rằng, đôi khi, để tìm lại hạnh phúc, chúng ta phải dám đối mặt với nỗi đau, dám thừa nhận sai lầm, và dám cho nhau một cơ hội thứ hai.