Min menu

Pages

Đa-u điế-ng vì lời chồng tôi bỏ về nhà cha mẹ ruột . Nhưng giữa đêm kh-uya, bố mẹ lại é-p tôi trở về nhà chồng vì một lý do, tôi ch-ết lặ-ng...

 Cuộc đời tôi, một cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi lăm với bao ước mơ hồng, đã chính thức trở thành vợ của Kha cách đây hơn hai tháng. Tình yêu của chúng tôi, tôi từng tin rằng nó sẽ là một câu chuyện cổ tích hiện đại, nơi hai trái tim đồng điệu sẽ cùng nhau vẽ nên một bức tranh hạnh phúc. Nhưng cuộc sống hôn nhân, tôi nhận ra, không phải lúc nào cũng là những gam màu tươi sáng. Nó là một bức tranh phức tạp, nơi những gam màu xám, thậm chí là đen, đôi khi lại chiếm ưu thế.

Kha, chồng tôi, là một người đàn ông sống rất lý trí. Anh ấy luôn đặt logic và sự phân tích lên hàng đầu. Đối với anh, mọi vấn đề đều có thể giải quyết bằng lý trí, bằng việc phân tích đúng sai một cách rạch ròi. Còn tôi, tôi lại là một người sống thiên về cảm xúc. Tôi cần sự sẻ chia, sự thấu hiểu, những cái ôm ấm áp hay lời dỗ ngọt để nguôi ngoai mỗi khi có chuyện buồn. Sự khác biệt ấy, ban đầu tưởng chừng là sự bổ sung hoàn hảo, nhưng càng về sau lại càng trở thành một bức tường vô hình ngăn cách chúng tôi.



Mỗi khi có mâu thuẫn, dù là nhỏ nhặt nhất, tôi chỉ cần một cái ôm, một lời an ủi chân thành từ Kha để cảm thấy được vỗ về, được yêu thương. Nhưng anh ấy lại luôn chọn cách phân tích đúng sai, mổ xẻ vấn đề một cách lạnh lùng, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và tủi thân đến tột cùng. Những lời nói sắc lạnh của anh, dù có lý đến mấy, cũng như những nhát dao vô hình cứa vào trái tim nhạy cảm của tôi. Tôi khao khát một sự ấm áp, một sự sẻ chia, nhưng anh lại chỉ cho tôi sự lạnh lùng của lý trí.

Tối hôm đó, mâu thuẫn lại nảy sinh chỉ vì một chuyện nhỏ. Tôi bị đau bụng dưới âm ỉ cả buổi chiều, một cơn đau âm ỉ nhưng dai dẳng, khiến tôi mệt mỏi và khó chịu vô cùng. Bữa tối, tôi chỉ cố gắng ăn được hai đũa rồi đặt bát xuống. Tôi nhờ Kha rửa bát giúp, chỉ mong anh ấy sẽ hỏi han tôi một lời, một câu quan tâm nhỏ bé thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy được an ủi. Thế nhưng, Kha vẫn nằm dài trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình điện thoại, tay lướt game liên tục, và nói một câu tỉnh bơ, lạnh lùng: "Đau bụng nhẹ thế này mà đã không làm nổi, sau này sinh con thì sao lo nổi nhà cửa, lo nổi con cái đây?".

Lời nói đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, đánh đổ mọi hy vọng nhỏ nhoi trong tôi. Tôi vốn đã đau âm ỉ cả buổi chiều, mệt mỏi và khó chịu, giờ thêm câu nói vô tâm của chồng khiến tôi uất ức tột cùng. Nước mắt tôi trào ra, lăn dài trên gò má. Tôi cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, bị bỏ rơi và không được trân trọng. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, một cảm giác tủi thân đến tột độ dâng trào.

Trong cơn giận dỗi và tủi thân không thể kìm nén, tôi không nói thêm một lời nào. Tôi âm thầm đứng dậy, nước mắt vẫn rơi lã chã. Tôi kéo vali ra khỏi tủ, gom vội vài bộ quần áo và những vật dụng cá nhân cần thiết nhất. Tôi bắt một chiếc xe ôm trong đêm, khi những ánh đèn đường còn leo lét và màn đêm tĩnh mịch bao trùm lấy thành phố. Tôi hy vọng về nhà mẹ đẻ sẽ được mẹ ôm ấp, được bố nổi giận vì con gái bị chồng làm khổ, được ai đó bênh vực mình, được tìm thấy một chút bình yên và an ủi. Lúc tôi lên xe, quay đầu nhìn lại, Kha vẫn thản nhiên "cày nốt" trận game trên điện thoại, không hề nhìn theo tôi, không một lời níu kéo, không một chút quan tâm. Cảnh tượng đó càng khiến trái tim tôi tan nát.

Khi tôi về tới nhà vào lúc nửa đêm, mẹ tôi sững người khi thấy tôi xách vali bước vào. Ánh mắt bà vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Sau khi nghe tôi kể sơ qua về những mâu thuẫn với Kha, về lời nói vô tâm của anh, về cơn đau bụng và cả quyết định bỏ về trong đêm, mẹ tôi không nói gì. Bà chỉ trầm ngâm, rồi gọi bố tôi xuống. Tôi hy vọng sẽ nhận được sự an ủi, sự bênh vực từ bố mẹ, nhưng phản ứng của họ lại không như tôi mong đợi.

Bố tôi, một người đàn ông nghiêm khắc nhưng luôn yêu thương tôi, không mắng ngay. Ông chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa bao nhiêu suy nghĩ, rồi hỏi một câu nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng: "Con thấy việc bỏ nhà chồng về đây là đúng hả con?" Câu hỏi đó khiến tôi bất ngờ. Tôi ấm ức đáp, giọng nghẹn ngào: "Con cũng chỉ là con gái, con cũng cần được quan tâm, được yêu thương, không lẽ lấy chồng rồi là phải nhịn hết, phải chịu đựng tất cả sao bố?" Tôi mong chờ một lời động viên, một sự thấu hiểu từ ông.

Nhưng bố tôi gằn giọng, ánh mắt ông nhìn tôi đầy vẻ kiên quyết: "Không ai bảo con phải nhịn hết. Nhưng chuyện vợ chồng, không có chuyện nhỏ gì là không thể bỏ qua, không thể nói chuyện thẳng thắn với nhau. Cái nhà này không phải khách sạn để con giận dỗi là xách đồ về ở. Con đã là vợ người ta rồi, con phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình, với cuộc hôn nhân của mình." Lời nói của bố tôi như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, khiến tôi choáng váng.

Mẹ tôi cũng lên tiếng, giọng bà dịu dàng hơn bố một chút, nhưng vẫn đầy sự nghiêm nghị: "Ngày xưa mẹ giận bố mày, cũng từng có những lúc muốn bỏ về ngoại. Nhưng rồi nghĩ lại, mỗi lần bỏ đi là đẩy hôn nhân đến gần hơn với đổ vỡ, thế nên mẹ phải nhịn, phải kìm lại vì nghĩ tới tương lai, nghĩ tới các con. Hôn nhân không phải lúc nào cũng màu hồng đâu con. Nó là cả một chặng đường dài, đòi hỏi sự kiên nhẫn, sự hy sinh và cả sự trưởng thành từ cả hai phía."

Tôi ngồi yên trên ghế sofa, lòng như rơi xuống vực sâu. Chiếc vali vẫn đặt ở cửa, tôi vẫn chưa kịp mở ra. Tôi cảm thấy sao không ai hiểu mình, sao ai cũng muốn "dạy đời" tôi, và có cảm giác mình cô đơn đến tột cùng, không còn nơi để về khi ngay cả bố mẹ cũng không bênh vực, không vỗ về tôi như tôi từng mong đợi. Một nỗi tủi thân và thất vọng lớn lao bao trùm lấy tôi, khiến tôi cảm thấy lạc lõng giữa chính ngôi nhà của mình.

Trong cơn bàng hoàng và thất vọng, tôi không nhớ mình đã ngồi bao lâu, cũng không nhớ đã đi bộ bao nhiêu bước trong đêm khuya khoắt để bắt được một chiếc xe ôm quay trở lại nhà chồng. Khi tôi lặng lẽ mở cửa, căn phòng của hai vợ chồng vẫn sáng đèn, nhưng Kha đã đi ngủ. Anh ấy nằm quay lưng lại phía tôi, như thể không hề biết tôi đã bỏ đi hay đã quay trở về. Tôi thay đồ, cũng vào giường nằm, nhưng hai vợ chồng quay lưng vào nhau, không một lời nói, không một chút động chạm.

Trong lòng tôi dâng lên nỗi trăn trở khôn nguôi: Tại sao người khác những tháng đầu tân hôn thì vui vẻ, hạnh phúc, yêu thương nhau không hết, mà tôi thì lại tủi nhục thế này? Tôi tự hỏi liệu mình đã sai ở đâu, hay là cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là một sai lầm? Nước mắt tôi lại chảy dài, thấm ướt gối.

Sáng hôm sau, khi tôi đang dọn dẹp phòng, vô tình làm rơi một cuốn sổ cũ từ ngăn kéo tủ đầu giường của mẹ. Cuốn sổ rơi ra, và bên trong, tôi thấy một bức ảnh cưới đã ngả vàng. Đó là ảnh cưới của bố mẹ tôi, nhưng điều làm tôi chú ý là phía sau bức ảnh có một dòng chữ nhỏ, nguệch ngoạc: "Ngày ấy, mẹ cũng từng muốn bỏ đi, nhưng nhìn thấy nụ cười của con, mẹ lại nghĩ lại. Tình yêu, đôi khi cần lắm sự nhẫn nại."

Kèm theo bức ảnh là một lá thư chưa gửi, được viết bằng nét chữ của mẹ, có vẻ như đã từ rất lâu rồi. Trong thư, mẹ tôi kể về những mâu thuẫn gay gắt với bố tôi trong những ngày đầu hôn nhân, về sự vô tâm của bố và những lần mẹ cảm thấy muốn buông xuôi tất cả. Mẹ tôi đã từng nghĩ đến việc bỏ về nhà ngoại, nhưng rồi lại thôi. Mẹ viết: "Mẹ biết, con gái à, con cũng sẽ có những lúc muốn buông xuôi. Nhưng hãy nhớ, mỗi cuộc chia ly đều để lại vết sẹo. Hãy học cách tha thứ, học cách thấu hiểu, và học cách trưởng thành cùng nhau."

Đọc xong lá thư và nhìn bức ảnh cưới cũ kỹ, tôi bỗng nhiên hiểu ra. Thì ra, mẹ tôi cũng từng trải qua những điều tương tự. Bà đã không kể cho tôi nghe một cách trực tiếp, mà để tôi tự tìm thấy và tự cảm nhận. Đó không phải là sự lạnh lùng hay vô tâm, mà là cách mẹ muốn tôi tự nhận ra bài học cho chính mình, tự trưởng thành từ những va vấp đầu đời. Tôi ôm chặt bức ảnh và lá thư vào lòng, nước mắt lại rơi, nhưng lần này không phải vì tủi thân, mà vì sự thấu hiểu và biết ơn.

Sau khi đọc được lá thư của mẹ, tôi cảm thấy bình tâm hơn rất nhiều. Tôi nhận ra rằng, hôn nhân là một hành trình dài, đòi hỏi sự kiên nhẫn và thấu hiểu từ cả hai phía. Tôi quyết định sẽ không bỏ cuộc, sẽ cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ với Kha. Tuy nhiên, tôi vẫn không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi tìm đến Mai, cô bạn thân nhất của tôi. Mai là một người phụ nữ đã kết hôn nhiều năm, và có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Tôi kể cho Mai nghe mọi chuyện, từ những mâu thuẫn với Kha, đến việc tôi bỏ về nhà mẹ đẻ và cả lá thư của mẹ tôi. Mai lắng nghe tôi một cách chăm chú, không phán xét, không trách móc.

Sau khi tôi kể xong, Mai nhẹ nhàng nói: "Cậu biết không, Kha tuy là người lý trí, nhưng anh ấy rất yêu cậu đấy. Anh ấy thể hiện tình yêu theo cách của riêng anh ấy thôi." Mai kể cho tôi nghe một câu chuyện mà tôi chưa từng biết. "Hồi cậu bị ốm nặng một lần trước khi cưới, Kha đã thức trắng đêm để chăm sóc cậu, anh ấy lo lắng đến mức sụt cân mấy ký. Anh ấy còn tìm hiểu rất nhiều về bệnh của cậu, mua sách y học về đọc, chỉ để hiểu rõ hơn và biết cách chăm sóc cậu tốt nhất."

Mai còn nói thêm: "Kha không giỏi nói những lời ngọt ngào, anh ấy thể hiện tình yêu bằng hành động. Cái câu nói 'Đau bụng nhẹ thế này mà đã không làm nổi, sau này sinh con thì sao lo nổi nhà cửa' nghe có vẻ vô tâm, nhưng có thể anh ấy muốn rèn luyện cho cậu sự mạnh mẽ, muốn cậu chuẩn bị tốt hơn cho tương lai, chứ không phải là trách móc đâu. Anh ấy lo cho sức khỏe của cậu, và cũng muốn cậu trở thành một người mẹ kiên cường."

Lời nói của Mai như một tia sáng xé tan màn sương mù trong tâm trí tôi. Tôi bắt đầu nhìn nhận Kha dưới một góc độ khác. Tôi nhớ lại những lần anh lặng lẽ làm những việc nhỏ nhặt cho tôi mà không bao giờ đòi hỏi sự công nhận. Tôi nhớ những lần anh thức khuya để làm việc, chỉ để có thể lo cho tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi nhận ra rằng, sự "lý trí" của Kha không phải là sự lạnh lùng, mà là cách anh ấy thể hiện tình yêu một cách thực tế, một cách âm thầm.

Sau cuộc trò chuyện với Mai, tôi trở về nhà với một tâm trạng hoàn toàn khác. Tôi không còn cảm thấy tủi thân hay tức giận nữa, thay vào đó là sự thấu hiểu và cả một chút ân hận. Tôi biết rằng, mình đã quá vội vàng kết luận, quá vội vàng đánh giá Kha chỉ qua những lời nói bề ngoài mà không tìm hiểu sâu sắc về con người anh.

Khi tôi lặng lẽ mở cửa trở lại căn phòng của hai vợ chồng, đèn vẫn sáng nhưng Kha đã đi ngủ. Anh ấy vẫn nằm quay lưng lại phía tôi, như thể không hề biết tôi đã bỏ đi hay đã quay trở về. Tôi nhẹ nhàng thay đồ, cũng vào giường nằm, nhưng hai vợ chồng vẫn quay lưng vào nhau, không một lời nói, không một chút động chạm. Khoảng cách giữa chúng tôi không phải là không gian vật lý, mà là một bức tường vô hình được tạo nên từ sự im lặng và những hiểu lầm.

Tuy nhiên, trong lòng tôi lúc này không còn là nỗi uất ức hay tủi thân nữa, mà là một nỗi niềm trăn trở sâu sắc: Tại sao người khác những tháng đầu tân hôn thì vui vẻ, hạnh phúc, yêu thương nhau không hết, mà tôi thì lại trải qua những sóng gió như thế này? Tôi tự hỏi liệu mình đã sai ở đâu, và liệu tôi có thể làm gì để hàn gắn lại mối quan hệ này. Tôi nhận ra rằng, hôn nhân không chỉ có màu hồng mà còn là một hành trình đầy thử thách, đòi hỏi sự thấu hiểu, nhẫn nhịn và trưởng thành từ cả hai phía.

Tôi nằm trằn trọc không ngủ được, những lời nói của mẹ và Mai cứ vang vọng trong đầu tôi. Tôi nhớ lại tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ của tôi và Kha, những khoảnh khắc yêu thương, những lời hứa hẹn. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể bỏ qua những lời nói vô tâm của anh, để nhìn thấy những hành động yêu thương thầm lặng của anh không. Tôi biết rằng, con đường phía trước còn rất dài, nhưng tôi đã sẵn sàng đối mặt với nó, sẵn sàng thay đổi để trở thành một người vợ tốt hơn, một người phụ nữ trưởng thành hơn.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày. Tôi nhìn sang bên cạnh, Kha vẫn còn ngủ say. Tôi nhẹ nhàng vén chăn, bước xuống giường và chuẩn bị bữa sáng. Tôi nấu những món mà Kha yêu thích, sắp xếp bàn ăn gọn gàng, tươm tất. Tôi muốn tạo ra một không khí ấm áp, để chúng tôi có thể nói chuyện một cách chân thành.

Khi Kha thức dậy, anh ấy bất ngờ khi thấy tôi đã chuẩn bị bữa sáng. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh có chút bối rối, nhưng cũng có một tia sáng lạ. Tôi ngồi xuống đối diện anh, hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu nói: "Anh Kha, em xin lỗi. Em đã quá nóng vội, đã bỏ về nhà ngoại mà không nói với anh một lời nào. Em biết em đã sai."

Kha nhìn tôi, rồi anh ấy cũng bắt đầu nói, giọng anh trầm buồn: "Anh cũng xin lỗi em, vợ. Anh biết anh đã vô tâm, đã nói những lời lẽ khó nghe khiến em buồn. Anh không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng anh thực sự rất lo lắng cho em. Anh sợ sau này em sinh con sẽ vất vả, nên anh mới nói những lời đó. Anh không có ý trách móc em đâu."

Chúng tôi ngồi đó, nói chuyện với nhau rất lâu, nói hết tất cả những điều mà bấy lâu nay chúng tôi giấu kín trong lòng. Tôi kể cho anh nghe về lá thư của mẹ, về lời khuyên của Mai, về những suy nghĩ của tôi về tình yêu và hôn nhân. Kha cũng kể cho tôi nghe về những áp lực công việc, về những lo lắng của anh ấy về tương lai của hai đứa. Chúng tôi cùng nhau khóc, cùng nhau cười, và cùng nhau tháo gỡ những nút thắt trong lòng.

Sau cuộc nói chuyện thành thật đó, mọi hiểu lầm giữa chúng tôi đều tan biến. Chúng tôi ôm lấy nhau, một cái ôm thật chặt, đầy sự yêu thương và tha thứ. Chúng tôi hứa với nhau sẽ luôn lắng nghe nhau, sẽ luôn chia sẻ với nhau mọi chuyện, dù là vui hay buồn. Chúng tôi biết rằng, con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần có sự thấu hiểu và yêu thương, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.

Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi từ đó trở đi đã hoàn toàn thay đổi. Kha không còn là người chồng vô tâm nữa, anh ấy học cách thể hiện tình cảm bằng lời nói, bằng những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Tôi cũng học cách kiềm chế cảm xúc, học cách thấu hiểu và tin tưởng Kha hơn. Chúng tôi cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau nấu những bữa ăn ấm cúng, cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi dạo.

Khoảng một năm sau, chúng tôi đón chào đứa con đầu lòng, một bé trai kháu khỉnh, khỏe mạnh. Kha là một người cha tuyệt vời, anh ấy dành hết tình yêu thương và sự quan tâm cho con. Tôi nhìn cảnh Kha chơi đùa với con, tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Hôn nhân của chúng tôi không còn là một bức tranh phức tạp với những gam màu xám, mà là một bức tranh rạng rỡ với những gam màu tươi sáng, được vẽ nên bằng tình yêu, sự thấu hiểu và sự trưởng thành từ cả hai phía.