Đêm ấy, cơn gió se lạnh của Quảng Ngãi lùa qua khung cửa sổ, mang theo mùi của sự cô đơn và nỗi buồn. Tôi, một cô gái vừa bước qua ngưỡng cửa hôn nhân hơn hai tháng, nằm co ro trên chiếc giường lạnh lẽo, nước mắt thấm đẫm gối. Tôi và Kha, chồng tôi, vừa trải qua một cuộc cãi vã mà trong mắt tôi, nó không khác gì một cơn bão tố, nhưng trong mắt anh, có lẽ chỉ là một trận mưa rào thoáng qua.
Kha là người sống rất lý trí, anh ấy luôn đặt logic và sự đúng sai lên hàng đầu. Còn tôi, lại là một cô gái thiên về cảm xúc, mong manh và dễ bị tổn thương. Mỗi khi có chuyện, tôi chỉ cần một cái ôm, một lời dỗ ngọt để nguôi ngoai, để cảm thấy được vỗ về, được yêu thương. Nhưng Kha thì không. Anh ấy luôn phân tích đúng sai, mổ xẻ vấn đề một cách lạnh lùng, khiến tôi mệt mỏi và tủi thân đến tận cùng. Tôi cảm thấy như mình đang nói chuyện với một bức tường, một người không thể hiểu được những rung động sâu thẳm trong tâm hồn tôi.
Tối hôm đó, chỉ vì một chuyện nhỏ, mà trong lòng tôi, nó lại chất chứa bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu sự tổn thương. Tôi bị đau bụng âm ỉ cả buổi chiều, cơn đau quặn thắt khiến tôi mệt mỏi và khó chịu, cơm tối cũng chỉ ăn được hai đũa. Tôi nhờ Kha rửa bát giúp, chỉ mong anh ấy thông cảm, chia sẻ gánh nặng. Thế nhưng, Kha vẫn nằm trên sofa, mắt dán vào màn hình điện thoại, tay lướt thoăn thoắt những trận game vô tận, và nói một câu tỉnh bơ, lạnh lùng: "Đau bụng nhẹ thế này mà đã không làm nổi, sau này sinh con thì sao lo nổi nhà cửa."
Lời nói đó, như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi vốn đã buồn vì chồng không hỏi han, không một lời quan tâm dù biết tôi đau. Giờ thêm câu nói đó, nó khiến tôi uất ức tột cùng, như một quả bóng bị nén chặt đến giới hạn cuối cùng, và rồi vỡ tung. Tôi cảm thấy bị xúc phạm, bị coi thường, và bị bỏ rơi trong chính ngôi nhà của mình. Nước mắt tôi trào ra, nóng hổi, mặn chát.
Trong cơn giận dỗi và tủi thân, tôi không nói thêm lời nào. Tôi âm thầm gom vội vài bộ quần áo vào chiếc vali nhỏ, trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi không muốn nhìn mặt Kha nữa. Tôi không muốn ở lại căn nhà này thêm một giây phút nào. Tôi gọi một chiếc xe ôm trong đêm, hy vọng về nhà mẹ đẻ sẽ được mẹ ôm ấp, được bố nổi giận vì con gái bị chồng làm khổ, được ai đó bênh vực mình. Tôi hy vọng sẽ tìm thấy một bến đỗ bình yên, nơi tôi được che chở, được vỗ về.
Lúc tôi lên xe, chiếc vali nặng trĩu kéo lê trên nền đất, Kha vẫn thản nhiên "cày nốt" trận game trên điện thoại. Anh ấy không hề nhìn theo tôi, không một lời níu kéo, không một cử chỉ quan tâm. Ánh mắt anh ấy vẫn dán vào màn hình, như thể sự ra đi của tôi không hề tồn tại, không hề có ý nghĩa gì đối với anh ấy. Hình ảnh đó khắc sâu vào tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, vô giá trị, và bị bỏ rơi hoàn toàn. Tôi thấy mình cô độc biết nhường nào trong cuộc hôn nhân này.
Chiếc xe ôm lao vun vút trong đêm tối. Gió lạnh tạt vào mặt, nhưng không lạnh bằng sự hụt hẫng trong lòng tôi. Tôi về tới nhà vào lúc nửa đêm. Mẹ tôi, người đang ngồi đợi bên hiên, sững người khi thấy tôi xách vali bước vào. Ánh mắt mẹ đầy lo lắng và ngạc nhiên. Tôi không kìm được nước mắt, lao vào lòng mẹ, bật khóc nức nở.
Sau khi tôi kể sơ qua về cuộc cãi vã, mẹ trầm ngâm, ánh mắt bà xa xăm như đang nhớ về một điều gì đó đã cũ. Rồi mẹ gọi bố tôi xuống. Tôi hy vọng bố sẽ nổi giận, sẽ bênh vực tôi, sẽ đến nhà Kha để "nói chuyện" với anh ấy. Nhưng bố tôi thì không. Ông chỉ hỏi, giọng ông trầm tĩnh, không một chút biểu cảm: "Con thấy việc bỏ nhà chồng về đây là đúng hả?"
Tôi ấm ức, nước mắt vẫn chảy dài. "Con cũng chỉ là con gái, cũng cần được quan tâm, được yêu thương, không lẽ lấy chồng rồi là phải nhịn hết? Con đâu phải là người hầu, con cũng có cảm xúc chứ!" Tôi cảm thấy mình thật tủi thân, thật bất công. Tôi mong chờ một lời an ủi, một sự đồng cảm, nhưng điều tôi nhận được lại là một câu hỏi đầy trách móc.
Bố tôi gằn giọng, giọng ông nghiêm khắc hơn bao giờ hết: "Không ai bảo con phải nhịn hết. Nhưng chuyện vợ chồng, không có chuyện nhỏ gì là không thể bỏ qua. Hôn nhân không phải là trò chơi, không phải cứ giận dỗi là có thể bỏ đi. Cái nhà này không phải khách sạn để con giận dỗi là xách đồ về ở. Con đã là người có gia đình, con phải có trách nhiệm với cuộc hôn nhân của mình." Lời nói của bố tôi như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến tôi choáng váng.
Mẹ tôi cũng lên tiếng, giọng bà dịu dàng hơn nhưng cũng đầy sự răn dạy: "Ngày xưa mẹ giận bố mày, cũng từng nghĩ đến chuyện bỏ về ngoại. Nhưng rồi nghĩ lại, mỗi lần bỏ đi là đẩy hôn nhân đến gần hơn với đổ vỡ, thế nên mẹ phải nhịn, phải kìm lại vì nghĩ tới tương lai, nghĩ tới mái ấm gia đình. Hôn nhân là sự vun đắp từ cả hai phía, không phải lúc nào cũng là đường bằng phẳng." Mẹ nhìn tôi, ánh mắt bà đầy sự thấu hiểu và cả nỗi buồn.
Tôi ngồi yên trên ghế, chiếc vali vẫn đặt ở cửa, chưa kịp mở. Lòng tôi như rơi xuống vực sâu không đáy. Tôi cảm thấy sao không ai hiểu mình, sao ai cũng muốn "dạy đời" tôi, và có cảm giác mình cô đơn, không còn nơi để về khi bố mẹ cũng không bênh vực. Nơi mà tôi từng nghĩ là bến đỗ bình yên nhất, giờ đây lại trở thành nơi tôi nhận ra sự thật phũ phàng về hôn nhân. Tôi cảm thấy như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa đêm tối, không có nơi nào để nương tựa.
Tôi không nhớ mình đã ngồi bao lâu trên chiếc ghế lạnh lẽo đó, lòng nặng trĩu nỗi buồn và sự cô đơn. Tôi cũng không nhớ mình đã đi bộ bao nhiêu bước trong đêm để bắt xe quay lại nhà chồng. Mọi thứ cứ chìm trong màn sương mờ của sự tuyệt vọng.
Khi tôi lặng lẽ mở cửa về lại căn phòng của hai vợ chồng, đèn vẫn sáng nhưng Kha đã đi ngủ. Anh ấy nằm quay lưng lại với tôi, như thể không hề hay biết sự trở về của tôi. Tôi thay đồ, cũng vào giường nằm, nhưng hai vợ chồng vẫn quay lưng vào nhau, như hai tảng băng trôi dạt trong một đại dương lạnh giá.
Trong lòng tôi dâng lên nỗi trăn trở khôn nguôi: Tại sao người khác những tháng đầu tân hôn thì vui vẻ, hạnh phúc, yêu thương nhau không hết, mà tôi thì lại tủi nhục thế này? Tôi tự hỏi liệu mình đã sai ở đâu. Có phải lỗi là do tôi quá nhạy cảm, quá thiên về cảm xúc? Hay là do tôi đã kỳ vọng quá nhiều vào một cuộc hôn nhân cổ tích?
Đang lúc chìm trong những suy nghĩ hỗn độn, điện thoại tôi rung lên. Là một số lạ. Tôi do dự một lúc rồi bắt máy. Giọng một người phụ nữ lớn tuổi vang lên, run rẩy: "Alo, có phải Lan không con? Mẹ là mẹ của Kha đây."
Tôi sững sờ. Mẹ chồng tôi ư? Bà ấy gọi cho tôi làm gì? Lòng tôi dâng lên một sự cảnh giác. "Dạ, con là Lan đây ạ. Có chuyện gì không ạ?"
Mẹ chồng tôi nghẹn ngào: "Con ơi, mẹ xin lỗi con. Mẹ đã biết chuyện rồi. Kha nó… nó bị bệnh tim bẩm sinh, giai đoạn cuối rồi con à. Nó giấu con, giấu cả mẹ, không muốn con phải lo lắng. Nó không muốn con phải chịu khổ khi ở bên một người bệnh tật như nó. Nó cố tình nói những lời khó nghe, cố tình tỏ ra lạnh lùng để con chán nản, để con bỏ nó mà đi, để con không phải vướng bận vào nó."
Nghe mẹ chồng nói, tôi như sét đánh ngang tai. Bệnh tim bẩm sinh? Giai đoạn cuối? Mọi thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng. Những lời nói lạnh lùng, sự thờ ơ của Kha, tất cả đều là vỏ bọc để che giấu một sự thật đau lòng. Tôi nhớ lại ánh mắt mệt mỏi của anh ấy, những lần anh ấy ôm ngực khó thở mà tôi cứ nghĩ là do làm việc quá sức. Nước mắt tôi trào ra, không phải vì tủi thân, mà vì thương xót cho Kha, vì sự hy sinh thầm lặng của anh ấy. Tôi đã hiểu lầm anh ấy quá nhiều. Tôi đã quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà không hề tìm hiểu nguyên nhân sâu xa.
Mẹ chồng tôi tiếp tục, giọng bà run rẩy: "Con ơi, mấy hôm nay nó cứ hỏi con về chưa, nó lo cho con lắm. Nó nói nó sợ con đi thật, nó sợ không còn được nhìn thấy con nữa. Nó yêu con nhiều lắm con à. Con về với nó đi con. Nó không còn nhiều thời gian nữa đâu." Lời nói của mẹ chồng như một cú đánh mạnh vào trái tim tôi. Tôi nhận ra mình đã quá nông nổi, quá vội vàng. Tôi đã bỏ đi khi anh ấy cần tôi nhất.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm. Kha vẫn còn ngủ, khuôn mặt anh ấy xanh xao, nhợt nhạt. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau. Kha giật mình, rồi từ từ quay lại. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự ngạc nhiên và cả nỗi buồn. "Sao em lại về?"
Tôi không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh. Nước mắt tôi lăn dài. "Anh ngốc quá! Sao anh lại giấu em chuyện này? Sao anh lại muốn em rời xa anh?" Tôi vỗ nhẹ vào vai anh, anh ấy khóc nức nở. Kha kể cho tôi nghe tất cả. Anh ấy sợ tôi sẽ đau khổ, sẽ phải chịu đựng khi ở bên một người bệnh tật. Anh ấy muốn tôi tìm được một người tốt hơn, một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tôi nói với anh ấy: "Em không cần một cuộc sống tốt đẹp hơn nếu không có anh. Em cần anh, cần tình yêu của chúng ta. Dù anh có bệnh tật thế nào, em cũng sẽ ở bên anh, chăm sóc anh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả." Lời nói của tôi như một liều thuốc an ủi, xoa dịu nỗi đau trong lòng Kha. Anh ấy ôm chặt lấy tôi, như thể sợ tôi sẽ biến mất một lần nữa.
Chúng tôi bắt đầu lại. Tôi đưa Kha đi khám bác sĩ giỏi nhất. Chúng tôi tìm hiểu về căn bệnh của anh ấy, về các phương pháp điều trị. Tôi không còn giận dỗi, không còn tủi thân. Tôi dành hết thời gian chăm sóc anh, cùng anh vượt qua từng ngày. Mẹ chồng tôi cũng thường xuyên ghé thăm, bà nấu những món ăn ngon, chăm sóc cho Kha và động viên tôi. Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng cũng trở nên thân thiết hơn bao giờ hết.
Kha vẫn phải trải qua những đợt điều trị khó khăn, nhưng anh ấy không còn cô đơn nữa. Anh ấy có tôi ở bên cạnh, có tình yêu của gia đình. Tôi biết, cuộc hành trình này sẽ còn dài, còn nhiều thử thách, nhưng tôi tin rằng chúng tôi sẽ vượt qua tất cả. Hôn nhân không chỉ có màu hồng, mà còn là hành trình của sự thấu hiểu, nhẫn nhịn và trưởng thành từ cả hai phía.
Thời gian trôi qua, một phép màu đã xảy ra. Sau những tháng ngày điều trị kiên trì, bệnh tình của Kha có những dấu hiệu tích cực. Anh ấy không khỏi bệnh hoàn toàn, nhưng tình trạng sức khỏe được cải thiện đáng kể, các bác sĩ nói rằng anh ấy có thể sống thêm nhiều năm nữa nếu được chăm sóc tốt. Chúng tôi vỡ òa trong hạnh phúc.
Và rồi, một niềm vui lớn lao khác đến với gia đình chúng tôi. Tôi mang thai. Một bé gái khỏe mạnh, đáng yêu. Khoảnh khắc tôi ôm con vào lòng, mọi nỗi đau, mọi tủi nhục trong quá khứ đều tan biến. Tôi nhìn Kha, ánh mắt anh ấy tràn ngập niềm hạnh phúc và sự biết ơn. Chúng tôi đã có một gia đình trọn vẹn.
Hôn nhân là một bài học không ngừng nghỉ. Tôi đã học được rằng, tình yêu không chỉ là những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ lãng mạn, mà còn là sự thấu hiểu, sự hy sinh, và sự kiên nhẫn. Tôi đã học được cách lắng nghe, cách quan tâm, và cách chấp nhận những điểm yếu của đối phương. Tôi đã học được rằng, sự trưởng thành trong hôn nhân đôi khi đòi hỏi sự nhẫn nhịn và thấu hiểu từ cả hai phía, chứ không phải là sự bao bọc vô điều kiện. Và tôi biết, lần này, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.