Min menu

Pages

Sau phiên tòa l-y h-ôn, cô ấy ném cho tôi chiếc túi đen rồi quay đi lạ-nh lù-ng, lúc đầu tôi tưởng chỉ là một số món đồ kỉ vật giữa hai người , ngờ đâu 2 tháng sau tôi tình c-ờ m-ở ra và phát hiện 1 b-í m-ật ki-nh ho-àng về cô ấy , tôi ngớ người và ch-ết lặ-ng về sự thật...

Huấn trở về căn nhà lạnh lẽo sau phiên tòa ly hôn, cảm giác như vừa bước ra khỏi một giấc mơ dài đầy chua xót. Căn phòng vẫn còn phảng phất mùi hương dịu nhẹ, quen thuộc của Hà, mùi hương hoa lan trắng mà anh từng yêu thích trên cơ thể cô. Trên chiếc ghế bành nơi góc phòng, một chiếc túi vải đen nằm im lìm, như một dấu chấm hết lặng lẽ cho những tháng ngày đã qua. Đó là tất cả những gì Hà để lại, một vật vô tri nhưng chứa đựng biết bao điều anh không dám đối diện. Huấn không đủ can đảm chạm vào nó ngay lúc ấy, anh đẩy chiếc túi vào ngăn kéo tủ, khóa lại như khóa kín một phần ký ức đau thương, chờ đợi một ngày trái tim mình đủ bình yên để đối diện với những tàn dư của cuộc hôn nhân đã vỡ.

Huấn và Hà, câu chuyện tình yêu của họ từng được bạn bè ví như một khúc ca lãng mạn. Họ gặp nhau tại một hội sách cũ, giữa những trang giấy nhuốm màu thời gian và mùi mực thơm nồng. Họ yêu nhau vì sự thông minh sắc sảo ẩn sau vẻ ngoài tĩnh lặng của Hà, vì niềm tin vào những điều nhỏ bé, giản dị trong cuộc sống mà cả hai cùng trân trọng. Nhưng cuộc sống hôn nhân lại không phải là những trang sách đẹp đẽ. Những bất đồng nhỏ nhặt, tưởng chừng vô hại, cứ thế tích tụ theo thời gian, như những vết nứt li ti trên bề mặt một bức tường, dần dần ăn sâu vào cấu trúc tưởng chừng vững chắc.



Công việc của Huấn ngày càng bận rộn, những buổi tối anh về nhà khi căn bếp đã nguội lạnh, mâm cơm không còn hơi ấm. Hà thường ngồi thừ một mình bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm tĩnh mịch, tâm hồn cô như đã lạc lõng khỏi căn phòng, khỏi cuộc hôn nhân đang dần nguội lạnh. Họ im lặng với nhau nhiều hơn, những cuộc trò chuyện thưa thớt dần, và cuối cùng, họ không còn tìm được lý do, không còn đủ sức lực để níu giữ những sợi dây tình cảm mong manh. Sự xa cách vô hình cứ thế lớn dần, bao trùm lấy cả hai người trong một màn sương lạnh giá.

Phiên tòa ly hôn diễn ra chóng vánh, lạnh lùng như một thủ tục hành chính. Hà không khóc, khuôn mặt cô bình tĩnh đến mức Huấn cảm thấy xa lạ. Cô ký tên vào tờ giấy ly hôn một cách dứt khoát, rồi quay người bước đi, không một lần ngoảnh lại. Trước khi bước ra khỏi phòng xử án, cô ấy khựng lại, quay đầu về phía Huấn, ném cho anh chiếc túi vải đen và nói khẽ, giọng nói không chút cảm xúc: "Giữ lấy. Khi anh sẵn sàng, hãy mở ra."

Huấn đã không sẵn sàng trong suốt hai tháng sau đó. Anh vùi đầu vào công việc, cố gắng lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn bằng những con số, những dự án, những cuộc họp triền miên. Anh cố gắng sống như một người độc thân vô cảm, khép chặt trái tim mình trước mọi ký ức về Hà. Nhưng mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống và sự cô đơn ập đến, anh lại mơ thấy Hà. Cô đứng giữa một vườn hoa tím biếc, loài hoa cô yêu thích, tay cô khẽ khàng ôm lấy bụng, ánh mắt cô chứa đựng một điều gì đó sâu thẳm, một điều gì đó mà dù cố gắng thế nào anh cũng không thể gọi tên, không thể hiểu thấu.

Rồi một tối mưa giông tầm tã, sấm chớp rền vang xé toạc bầu trời đen kịt. Cơn mưa lớn khiến cả khu phố mất điện, căn nhà của Huấn chìm trong bóng tối mịt mùng. Anh lúng túng lục tìm chiếc đèn pin cũ trong tủ quần áo. Bàn tay anh vô tình chạm vào chiếc túi vải đen nằm im lìm dưới đáy ngăn kéo. Một cảm giác chùng xuống, nặng nề lan tỏa trong lòng anh. Anh mang chiếc túi ra bàn, dưới ánh nến leo lét, anh chậm rãi mở khóa kéo.

Bên trong chiếc túi là một xấp giấy khám bệnh, được sắp xếp gọn gàng, không một vết gấp. Những tờ giấy trắng mỏng manh run rẩy trong ánh nến, nhưng những dòng chữ in trên đó lại sắc nét đến lạnh lùng. Đó là giấy khám thai. Hà đã mang thai vào tháng cuối cùng trước khi họ ly hôn. Một thông tin như sét đánh ngang tai, khiến Huấn chết lặng. Anh đọc đi đọc lại những dòng chữ, những con số, những kết quả xét nghiệm, như không thể tin vào mắt mình.

Trái tim anh nghẹn lại, một cơn đau thắt dữ dội lan tỏa khắp lồng ngực. Đứa bé. Đứa bé là con của anh. Là giọt máu của anh, một sinh linh bé nhỏ anh chưa từng biết đến sự tồn tại. Và Hà… tại sao cô ấy không nói cho anh biết? Tại sao cô ấy lại giấu anh một chuyện quan trọng như vậy? Hàng ngàn câu hỏi dồn dập trong tâm trí Huấn, không có lời giải đáp. Nỗi đau mất mát, sự hối hận muộn màng, và cả sự tức giận vì bị bỏ rơi bủa vây lấy anh.

Anh vội vã tìm lại số điện thoại cũ của Hà trong danh bạ, nhưng chỉ nhận được tiếng tút dài vô vọng – ngoài vùng phủ sóng. Anh tìm đến nhà mẹ của Hà, nơi anh từng bao lần đến đón cô, nơi anh đã từng được coi như con rể. Nhưng bà lắc đầu buồn bã, bảo Hà đã chuyển đi nơi khác từ lâu, không ai trong gia đình còn giữ liên lạc với cô. Mỗi buổi chiều tà, Huấn lang thang ở công viên gần nhà, nơi Hà từng thích đi dạo vào những buổi hoàng hôn, mong mỏi sẽ bắt gặp lại dáng hình quen thuộc, nụ cười hiền dịu của cô. Nhưng tất cả đều vô vọng, chỉ còn lại những hàng cây im lặng và nỗi cô đơn ngày càng lớn dần trong lòng anh.

Trong những ngày tháng tuyệt vọng tìm kiếm Hà, Huấn vô tình tìm thấy một chiếc hộp nhạc cũ kỹ trong ngăn tủ. Đó là món quà anh tặng Hà vào dịp kỷ niệm một năm yêu nhau. Chiếc hộp phát ra bản nhạc du dương, buồn man mác, gợi lại trong anh bao nhiêu ký ức tươi đẹp về những ngày đầu họ bên nhau. Bên trong chiếc hộp, anh tìm thấy một lá thư, nét chữ quen thuộc của Hà, nhưng phong bì đã ngả màu thời gian, chưa từng được gửi đi.

Trong thư, Hà viết về những khó khăn trong cuộc hôn nhân của họ, về sự im lặng ngày càng lớn giữa hai người, về nỗi cô đơn và cả sự bất lực của cô. Nhưng điều khiến Huấn đau đớn nhất là những dòng cuối thư: "Em đã có thai, anh ạ. Em biết đây không phải là thời điểm thích hợp, nhưng em vẫn muốn anh biết. Em không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng dù thế nào đi nữa, em vẫn luôn yêu anh." Đọc những dòng chữ nghẹn ngào, nước mắt Huấn không kìm được mà rơi xuống, làm nhòe đi những con chữ. Thì ra, Hà đã muốn nói với anh, nhưng có lẽ sự im lặng và xa cách giữa họ đã quá lớn, khiến cô không đủ can đảm để mở lời.

Cùng với lá thư, Huấn còn tìm thấy một cuốn nhật ký nhỏ của Hà. Những trang nhật ký ghi lại những cảm xúc sâu kín nhất của cô trong suốt thời gian họ yêu nhau và cả những tháng ngày hôn nhân đầy sóng gió. Anh đọc từng dòng chữ, cảm nhận được nỗi buồn, sự thất vọng và cả tình yêu thương sâu sắc mà Hà dành cho anh. Anh nhận ra mình đã quá vô tâm, đã không nhận ra những dấu hiệu cầu cứu từ Hà, đã để cuộc hôn nhân của họ dần lụi tàn trong sự im lặng. Nỗi hối hận trong lòng Huấn ngày càng lớn, nó cắn xé trái tim anh không ngừng. Anh tự trách mình vì đã đánh mất đi người con gái anh yêu và cả đứa con chưa kịp chào đời.

Trong cơn tuyệt vọng tưởng chừng như vô tận, Huấn vẫn không ngừng tìm kiếm Hà. Anh nhớ lại những địa điểm Hà từng nhắc đến, những người bạn cũ của cô. Anh tìm kiếm trên mạng xã hội, đăng tin trên các diễn đàn, nhưng mọi nỗ lực đều không mang lại kết quả. Anh cảm thấy mình như đang lạc trong một sa mạc rộng lớn, không có phương hướng, không có hy vọng.

Nhưng rồi, một tia sáng le lói xuất hiện. Huấn nhớ ra Hà từng là thành viên của một câu lạc bộ đọc sách cũ. Anh tìm đến thư viện nơi câu lạc bộ sinh hoạt, một nơi tràn ngập những kỷ niệm đẹp đẽ của hai người. Anh hỏi thăm những người phụ trách thư viện, những thành viên cũ của câu lạc bộ, và cuối cùng, anh có được một địa chỉ email cũ của Hà.

Huấn bắt đầu viết thư – một thói quen xưa cũ mà cả hai từng trân trọng. Anh viết cho con gái bé nhỏ mà anh chưa từng gặp mặt, cho Hà, người phụ nữ anh vẫn luôn yêu thương, và cho chính bản thân mình, để trút bỏ những dằn vặt, hối hận trong lòng. Anh gửi những lá thư vào địa chỉ email cũ, mong manh như ném những chiếc chai trôi sông, không biết liệu chúng có đến được tay người nhận hay không.

Rồi một ngày, sau bao nhiêu ngày chờ đợi mòn mỏi, Huấn nhận được hồi âm. Đó là email từ Hà. Lá thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng đủ để thắp lên ngọn lửa hy vọng trong trái tim anh: "Con gái chúng ta tên là Lam. Con rất giống anh, đặc biệt là ánh mắt. Nếu anh thật lòng muốn gặp con, hãy đến thư viện cũ vào thứ bảy tuần sau. 10h sáng. Một mình."

Thứ bảy tuần đó, Huấn đến thư viện rất sớm. Anh ngồi đợi giữa những kệ sách cũ kỹ, nơi năm xưa họ đã gặp nhau, nơi tình yêu của họ đã bắt đầu. Thời gian trôi qua chậm chạp như một thế kỷ. Đúng 10h05, cánh cửa thư viện mở ra, và Hà xuất hiện. Trên tay cô là một bé gái chừng vài tháng tuổi, má hồng hào, đôi mắt to tròn đen láy, ngơ ngác nhìn thế giới xung quanh.

Huấn đứng lặng như trời trồng, cổ họng anh nghẹn đắng, không thốt nên lời. Anh chỉ biết nhìn Hà và đứa bé, trái tim anh như muốn vỡ tung ra vì xúc động. "Anh có muốn bế con không?" – Hà hỏi, giọng cô nhẹ nhàng như một làn gió thoảng. Huấn gật đầu, nước mắt không kìm được mà trào ra. Khi vòng tay anh run rẩy ôm lấy Lam, cả thế giới xung quanh anh như dịu lại. Con bé khẽ cựa mình trong vòng tay anh, rồi nở một nụ cười tươi tắn, vô tư như chưa từng có chia ly, như thể đã quen thuộc với vòng tay anh từ lâu.

Sau cuộc gặp gỡ xúc động tại thư viện, Hà đã kể cho Huấn nghe về cuộc sống của cô trong suốt thời gian qua. Cô đã phải một mình vượt qua bao khó khăn, vừa chăm sóc con, vừa cố gắng ổn định cuộc sống. Cô không muốn làm phiền Huấn, cũng không muốn anh phải cảm thấy có trách nhiệm khi cuộc hôn nhân của họ đã kết thúc.

Huấn vô cùng cảm động trước sự mạnh mẽ và bao dung của Hà. Anh cũng hối hận vì đã không nhận ra những khó khăn mà cô đã phải một mình gánh chịu. Anh bày tỏ mong muốn được bù đắp cho Hà và con gái, được cùng cô xây dựng lại một gia đình hạnh phúc.

Trong lúc trò chuyện, Hà bất ngờ nhắc đến một người bạn cũ của Huấn, người mà anh đã lâu không còn liên lạc. Hóa ra, chính người bạn này đã âm thầm giúp đỡ Hà trong suốt thời gian cô mang thai và sinh con. Anh ta đã hỗ trợ tài chính, động viên tinh thần và giúp Hà tìm được một công việc ổn định. Huấn vô cùng bất ngờ và cảm kích trước sự giúp đỡ âm thầm này.

Một lần, khi đến thăm Hà và Lam, Huấn vô tình nhìn thấy một khung ảnh cưới còn dang dở trên bàn làm việc của Hà. Trong khung ảnh, khuôn mặt Hà rạng rỡ hạnh phúc, nhưng bên cạnh cô, vị trí của Huấn vẫn còn trống. Hà nhìn theo ánh mắt Huấn, khẽ mỉm cười buồn: "Em vẫn luôn giữ nó. Em vẫn luôn hy vọng..." Câu nói bỏ lửng của Hà khiến trái tim Huấn thắt lại. Anh hiểu rằng, dù cuộc hôn nhân của họ đã tan vỡ, nhưng trong trái tim Hà, vẫn luôn có một khoảng trống dành cho anh.

Họ bắt đầu lại, từ những điều nhỏ nhặt nhất. Không còn những lời trách móc, không còn những đòi hỏi vô lý. Chỉ là những buổi chiều cùng nhau thay tã cho Lam, cùng nhau hâm sữa, cùng nhau nghe tiếng con gái cười khúc khích. Hà đã cho Huấn một cơ hội thứ hai để được làm cha, không phải bằng những tờ giấy pháp lý, mà bằng những hành động yêu thương, bằng sự tin tưởng và bao dung.

Huấn trân trọng từng khoảnh khắc bên Hà và Lam. Anh cố gắng bù đắp những tháng ngày đã qua, học cách chăm sóc con, học cách lắng nghe và chia sẻ với Hà. Anh nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những điều lớn lao, mà nằm ở những khoảnh khắc bình dị, ấm áp bên những người mình yêu thương.

Một năm sau, khi bé Lam tròn một tuổi, Huấn và Hà tổ chức một buổi tiệc nhỏ ấm cúng. Không phải là một đám cưới ồn ào, mà là một lễ đặt tên chính thức cho Lam, có sự tham gia của gia đình hai bên. Ánh mắt mọi người nhìn nhau không còn sự căng thẳng, gượng gạo mà thay vào đó là sự chân thành và chúc phúc.

Huấn nhìn Hà, nụ cười của cô lúc này mới thật sự nở rộ, rạng ngời hạnh phúc. Anh biết rằng, lần này, anh sẽ không bao giờ để mất cô ấy và con gái nữa. Anh sẽ trân trọng những gì mình đang có, sẽ yêu thương và bảo vệ gia đình nhỏ bé này bằng tất cả trái tim.

Câu chuyện kết thúc với hy vọng về một tương lai tươi sáng và hạnh phúc, nơi tình yêu và sự thấu hiểu đã hàn gắn những vết nứt của quá khứ, nơi một gia đình đã tìm lại được nhau sau những tháng ngày lạc lối. Huấn và Hà đã cho nhau cơ hội thứ hai, và họ sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu của mình, một câu chuyện được viết lại bằng sự trân trọng, yêu thương và tha thứ.