Nhà ông bà Tâm ở ngoại thành là một hình mẫu gia đình lý tưởng trong mắt xóm giềng. Ngôi nhà hai tầng phủ đầy cây xanh, những bữa cơm gia đình sum vầy khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn. Trong cái ấm cúng ấy, tưởng chừng như chẳng có điều gì có thể khuấy động bình yên. Nhưng rồi một buổi sáng bình thường đã biến thành bước ngoặt không ai ngờ tới.
Bà Tâm thức dậy từ tinh mơ, trời còn lãng đãng sương. Như thường lệ, bà chuẩn bị đi chợ. Trước khi đi, bà mở tủ lấy ít tiền lẻ. Tay bà vô thức kéo ngăn nhỏ, nơi cất chiếc hộp gỗ đựng bốn chỉ vàng – món dành dụm cho đám cưới sau này của cháu nội. Nhưng khi ngăn kéo mở ra, bà chết lặng.
Chiếc hộp trống rỗng.
Trái tim bà đập thình thịch, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. "Không thể nào…" Bà lẩm bẩm, rồi hét toáng lên: "Vàng đâu rồi? Ai lấy vàng của tôi?!"
Tiếng kêu khiến cả ngôi nhà chấn động. Ông Tâm đặt vội tờ báo xuống, hớt hải chạy lên lầu. Lan – con dâu bà – buông chiếc muôi đang dở tay nấu cháo. Minh, cháu nội đang ôn thi trong phòng, ló đầu ra, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Họ xúm lại quanh chiếc tủ. Bà Tâm, tay run rẩy, lặp lại: "Hộp vàng của mẹ mất rồi... mất sạch bốn chỉ."
Lan cau mày, ánh mắt lướt nhanh qua từng người. Chị bỗng quay sang nhìn Hoa – người giúp việc đang lau dọn bếp. "Chị Hoa, chị có vào phòng mẹ không?"
Hoa khựng lại, chiếc khăn lau rơi xuống đất. "Dạ… không… em chỉ ở dưới này lau nhà thôi…" Giọng chị nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Ông Tâm nhíu mày: "Hoa, cháu làm ở đây ba năm, nhà này chưa từng bạc đãi gì. Nếu có chuyện gì… cứ nói thật."
Minh bỗng chen ngang: "Cháu thấy chiều qua chị Hoa có đứng gần tủ bà nội lâu lắm!"
Câu nói như mồi lửa đổ thêm vào thùng xăng đang sục sôi. Mặt Hoa tái xanh, chị quỳ xuống, bật khóc: "Em không lấy! Em thề với trời đất, em chưa bao giờ động vào đồ của bà!"
Lan rút điện thoại gọi ngay cho chị gái, vừa khóc vừa kể về “con ở lấy trộm vàng”. Trong vòng vài tiếng, tin đồn lan nhanh như lửa cháy rừng. Từ đầu xóm đến cuối ngõ, ai cũng thì thầm: "Người giúp việc nhà ông Tâm ăn cắp vàng."
Bà Tâm, dù có phần ái ngại, nhưng lòng cũng gợn lên nỗi ngờ vực. "Nếu không phải Hoa, thì còn ai vào đây được? Cửa luôn khóa, chỉ người trong nhà mới biết."
Không ai lên tiếng bênh vực. Trái lại, Lan đề nghị lục soát phòng Hoa. Dù chị phản đối, nhưng lời phản kháng yếu ớt ấy bị bỏ qua. Họ kiểm tra từng ngăn tủ, lật từng manh áo cũ, thậm chí moi cả gối – tất cả đều sạch sẽ. Không có gì.
Hoa đứng một góc, lặng lẽ khóc. Không ai nhìn vào đôi mắt chị – đôi mắt đỏ hoe, hoang hoải như bị rút hết sinh lực.
Bỗng ông Tâm khựng lại, như sực nhớ điều gì. "Khoan! Camera! Nhà mình có lắp camera phòng khách mà!"
Cả nhà nín thở. Ông bật máy tính, kéo đoạn ghi hình hôm qua. Màn hình hiện lên: bà Tâm mở tủ, kiểm tra hộp vàng, rồi đóng lại, rời khỏi phòng. Sau đó là Hoa, đang lau sàn phòng khách, tay không hề chạm vào cánh cửa nào. Rồi khoảng trưa – một hình ảnh khiến ai nấy chết lặng.
Minh.
Cháu nội mười tám tuổi của ông bà, đang rón rén bước vào phòng, mở ngăn kéo, lấy hộp vàng và nhét vào túi áo.
Bà Tâm như bị ai đấm vào ngực. Ông Tâm đứng bật dậy, gương mặt đỏ bừng. "Thằng… thằng Minh?!"
Lan lắp bắp: "Không… không thể nào… Nó chỉ... nhìn nhầm thôi!"
Minh bị gọi xuống. Cậu cúi đầu, mặt trắng bệch. Ban đầu chối: "Không… con không biết gì hết!", nhưng khi đoạn băng được chiếu lại lần nữa, cậu quỳ gối, bật khóc: "Con xin lỗi… con định mượn tạm… con kẹt tiền chơi game… bị dọa đánh nếu không trả nợ…"
Cả nhà chết lặng. Vài phút trước còn là những lời đay nghiến Hoa, giờ lại là những tiếng nức nở lặng thinh.
Ông Tâm đập bàn: "Mượn tạm?! Mượn tạm sao không nói? Lại đổ tội cho người ta?"
Lan ngồi sụp xuống, nước mắt giàn giụa. Còn bà Tâm, bà chẳng thốt nên lời. Chỉ có tiếng thở dài cùng tiếng nấc nghẹn. Gió ngoài hiên thổi mạnh, lay động bức màn treo cửa sổ, như lòng bà đang bị bóp nghẹt.
Ông Tâm gọi Hoa vào. Chị bước tới, đôi mắt sưng mọng. Ông nghẹn ngào: "Hoa, chúng tôi xin lỗi cháu. Là chúng tôi sai."
Hoa nhìn mọi người, rồi cúi đầu: "Dạ… em không trách ai… chỉ buồn. Vì em nghĩ, em là một phần của gia đình này."
Những lời ấy như dao cứa. Lan không dám nhìn thẳng. Minh tiếp tục khóc. Hoa không nói gì thêm, lặng lẽ quay vào phòng.
Hôm sau, chị xin nghỉ việc. Không ồn ào, không trách móc. Chỉ để lại một lời nhắn nhỏ: “Em cần thời gian. Em vẫn quý mọi người. Nhưng em không đủ mạnh mẽ để ở lại.”
Ngôi nhà trở nên lặng lẽ hơn hẳn. Minh bị ông Tâm phạt làm việc nhà, khóa điện thoại, bắt đi làm thêm vào cuối tuần để trả lại tiền. Nhưng cậu không phản ứng, chỉ âm thầm thực hiện. Trong ánh mắt cậu, không còn cái tinh nghịch như xưa, mà là nỗi xấu hổ và ăn năn.
Lan, người đã đẩy sự việc đi xa nhất, âm thầm đặt bó hoa cúc trắng lên bàn chị Hoa từng ngồi. Có lúc chị ngồi một mình nơi ban công, khóc vì nỗi day dứt chẳng ai gỡ nổi.
Camera an ninh – thứ cả nhà xem nhẹ – cuối cùng lại là tấm gương phản chiếu sự thật. Không phải ai khác, chính người thân yêu nhất lại khiến họ rơi vào vũng bùn của sự hoài nghi.
Một tuần sau, Hoa quay lại. Không phải để làm việc, mà để trả chiếc áo len bà Tâm từng cho. "Em giặt sạch rồi. Em vẫn mang ơn bà nhiều lắm."
Bà Tâm nắm tay chị: "Hoa… nếu cháu tha thứ, hãy ở lại. Mọi chuyện đã qua rồi."
Hoa ngần ngừ, ánh mắt lặng lẽ. "Cho em thời gian. Em muốn tin lại, nhưng chưa đủ can đảm."
Minh đứng từ xa nhìn, rồi cúi đầu thật sâu: "Cháu xin lỗi chị… thật lòng. Cháu sẽ không bao giờ quên bài học này."
Mùa mưa đến. Vườn cây nhà ông Tâm nở đầy hoa trắng. Những nhành cây lay động theo gió, như gột rửa nỗi buồn.
Một chiều, khi bà Tâm ngồi bên hiên nhà, ánh mắt xa xăm, bà nghĩ đến Hoa – người phụ nữ nhỏ bé, trầm lặng, mà gia đình bà đã đánh mất lòng tin một cách oan uổng. Nếu không có camera, nếu không có sự thật, có lẽ vết thương ấy chẳng bao giờ lành.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Con người sẽ lớn lên từ những cú sốc. Và lòng tin, dù dễ vỡ, vẫn có thể hàn gắn – nếu trái tim còn đủ chân thành.
Và trong buổi chiều râm mát, bà Tâm thầm mong một ngày, tiếng dép nhẹ của Hoa lại vang lên giữa ngôi nhà – nơi tình thương vẫn còn chỗ trú ngụ.