Min menu

Pages

Chỉ nhận lời đóng gi//ả vợ t//ỷ p//hú trong một đêm, cô lao công không ngờ lại đ//ánh c//ắp trái t//im anh su//ốt cả cu//ộc đời...

 Sài Gòn mưa, buồn và lạnh. Những giọt nước lặng lẽ rơi từ mái hiên cũ kỹ, rơi mãi không ngừng như chính những ưu tư trong lòng Lệ. Cô gái lao công 27 tuổi vẫn cần mẫn kéo chiếc xe rác ọp ẹp đi qua các con hẻm nhỏ. Chiếc áo mưa rách vai, đôi giày cao su sờn mòn, nhưng ánh mắt cô lại sáng một cách lạ kỳ. Ánh mắt của người sống bằng niềm tin, dù niềm tin ấy nhiều lúc như một ngọn đèn dầu lập lòe giữa gió trời.

Lệ không có nhiều. Cô có một người mẹ già yếu nằm liệt giường, một căn phòng trọ tạm bợ, và một giấc mơ: mở một tiệm tạp hóa nho nhỏ, đủ để sống mà không phải cúi đầu vay mượn ai. Nhưng tiền công ít ỏi từ việc quét rác chẳng bao giờ đủ. Mỗi đêm, khi nằm xuống, cô lại tự nhủ phải cố thêm chút nữa. Cố vì mẹ, vì ước mơ, vì chính lòng tự trọng của mình.



Chiều hôm đó, khi cơn mưa vừa dứt, Lệ đến khu đô thị sang trọng dọn rác. Những ngọn đèn vàng phản chiếu trên vũng nước, tạo nên khung cảnh xa hoa đến lạc lõng giữa cuộc đời cô. Và rồi, cô nhặt được một phong bì.

Bên trong là một xấp tiền dày, một tấm ảnh cô gái mặc váy dạ hội lộng lẫy và một tấm danh thiếp sang trọng: “Hoàng Minh Vương – Tổng Giám đốc Tập đoàn Vương Gia”. Điều khiến Lệ nghẹn họng không phải là số tiền, mà là khuôn mặt trong ảnh. Cô gái ấy… giống cô đến kỳ lạ. Giống đến mức cô rùng mình.

Khi còn chưa kịp hoàn hồn, một người đàn ông lịch thiệp trong bộ vest đen tiến đến. Ông tự giới thiệu là Hùng, trợ lý của Minh Vương. Ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt Lệ khá lâu, có phần ngỡ ngàng. Rồi ông kể một câu chuyện khó tin: Thùy Linh – vị hôn thê quá cố của Minh Vương, đã qua đời vì tai nạn ba năm trước. Và giờ, công ty gây áp lực buộc Minh Vương phải xuất hiện với một người vợ để giữ hình ảnh ổn định với cổ đông.

"Cô giống Thùy Linh đến kỳ lạ," Hùng nói, giọng trầm và đầy ẩn ý. "Chỉ một đêm thôi. Chúng tôi sẽ trả cô số tiền đủ để thay đổi cuộc đời."

Lệ im lặng rất lâu. Lòng cô giằng xé. Cô ghét dối trá, nhưng món nợ của mẹ, những lần thuốc men thiếu trước hụt sau… cuối cùng, cô gật đầu.

Khách sạn năm sao sáng rực đêm gala. Lệ được trang điểm, làm tóc, mặc váy lụa đỏ. Khi nhìn vào gương, chính cô cũng ngỡ ngàng. Người phụ nữ nhìn lại cô trong gương không còn là Lệ của xóm lao động nghèo, mà là một nữ thần. Tim cô đập dồn dập khi bước vào đại sảnh, nơi ánh đèn pha lê lấp lánh như một thế giới khác.

Và rồi, Minh Vương xuất hiện. Anh cao lớn, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Nhưng ánh mắt anh lạnh như băng tuyết. Khi thấy Lệ, anh đứng sững lại, đôi mắt ngập ngừng giữa quá khứ và hiện tại.

"Thùy Linh… là em sao?"

Lệ mỉm cười, ánh mắt run rẩy. Cô gật đầu. Trong lòng, cảm xúc đan xen: xấu hổ, thương cảm, và một thứ gì đó không gọi tên được. Vương nắm tay cô, ánh mắt chứa đựng niềm tin đã ngủ quên bấy lâu.

Suốt buổi tiệc, anh không rời cô nửa bước. Anh kể về Thùy Linh, kể về những ngày tháng yêu đương, những nụ cười, những điều dang dở. Lệ lặng im nghe, lòng chùng xuống. Cô bắt đầu hiểu nỗi đau mà người đàn ông ấy gánh chịu. Không còn là vở kịch, mà là hai tâm hồn lạc lõng đang chạm nhau trong một đêm kỳ lạ.

Sau gala, Lệ trở về khu trọ, tay cầm phong bì dày cộm. Cô tưởng mọi thứ đã kết thúc. Nhưng Minh Vương lại xuất hiện, vào một sáng mưa nhẹ. Anh đứng trước cửa trọ, không mang theo xe sang, không vệ sĩ. Chỉ là một người đàn ông với ánh mắt thật lòng.

"Tôi biết cô không phải Thùy Linh," anh nói. "Nhưng tôi không quan tâm. Tôi muốn biết con người thật của cô."

Lệ nghẹn ngào. Cô thú nhận tất cả: nghề nghiệp, nợ nần, lý do nhận lời. Cô không dám nhìn anh, sợ thấy sự khinh miệt. Nhưng không. Anh chỉ mỉm cười nhẹ: "Tôi không cần cô là ai. Tôi cần cô… là cô."

Những ngày sau đó, Minh Vương xuất hiện thường xuyên. Anh cùng cô quét rác, ăn hủ tiếu lề đường, trò chuyện như hai người bạn. Những buổi sáng cùng nhau, anh học cách chào hàng xóm, cách đun nước bằng ấm nhôm cũ. Lệ cười nhiều hơn, nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang: "Liệu tình yêu này có thật, hay chỉ là sự thương hại?"

Tai họa ập đến khi báo chí đăng tải loạt ảnh "lao công giả vợ đại gia". Những lời lẽ cay nghiệt tràn ngập mạng xã hội. Người ta cười nhạo, mỉa mai, tấn công cô bằng từ ngữ sắc lẹm. Lệ sợ hãi, thu dọn hành lý trong đêm, để lại một lá thư ngắn: “Cảm ơn vì đã khiến em cảm thấy mình xứng đáng được yêu, dù chỉ một lần. Em không muốn anh bị tổn thương vì em.”

Nhưng Minh Vương không đầu hàng. Anh đến khu trọ, đứng giữa mưa, gọi tên cô như một người điên. "Tôi không cần thế giới hiểu chúng ta. Tôi chỉ cần em. Lệ, xin em quay lại."

Cô chạy ra, không kịp mang theo ô, không kịp lau nước mắt. Ôm lấy anh trong cơn mưa, cô thấy tim mình tan chảy. Bao lo sợ bỗng tan biến. Đó là khoảnh khắc cô tin rằng: dù cô không là ai, cũng xứng đáng được yêu.

Nhiều năm sau, tiệm hoa nhỏ của Lệ nổi tiếng vì sự chỉn chu và những bó hoa tràn đầy cảm xúc. Căn nhà nhỏ của cô và Minh Vương lúc nào cũng thơm hương trà, rộn tiếng cười. Anh từ bỏ những vinh quang ồn ào, chọn cuộc sống bình dị. Không ai tin, một câu chuyện tưởng như chỉ có trong phim lại là thật.

Nhưng với họ, hạnh phúc không cần chứng minh. Chỉ cần một người dám yêu, và một người dám tin.

Và như thế, câu chuyện về cô lao công và chàng tỷ phú không chỉ là cổ tích – mà là minh chứng cho một tình yêu chân thành có thể vượt qua tất cả.