Min menu

Pages

Chỉ nhận lời làm vợ "gi/ả" của t/ỷ p/hú trong một đêm, cô lao công không ngờ lại vô tình chi/ếm tr/ọn trái tim anh c/ả đ/ời...

 Sài Gòn vào những ngày mưa luôn mang một vẻ uể oải lạ lùng. Những hạt mưa rơi xuống mái tôn xộc xệch, tạo nên thứ âm thanh đều đều nhưng lạnh lẽo. Trong màu xám xịt ấy, Lệ vẫn đều đặn đẩy chiếc xe rác cũ kỹ qua từng con hẻm nhỏ. Đôi tay gầy gò của cô nắm chặt tay cầm xe, gió lùa qua lớp áo mỏng khiến cô khẽ rùng mình. Nhưng trên khuôn mặt mộc mạc kia vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nụ cười như ánh sáng nhỏ nhoi trong thành phố rộng lớn đầy những bon chen.

Lệ đã 27 tuổi, cái tuổi mà người ta thường nghĩ đến chuyện ổn định và mưu cầu hạnh phúc. Nhưng với cô, điều xa xỉ nhất chính là ước mơ. Mỗi tháng, sau khi gửi tiền trả nợ ngân hàng cho mẹ, cô chỉ còn lại vài trăm nghìn để sống qua ngày. Cô từng mơ mở một tiệm tạp hóa nho nhỏ ở quê, đủ để sống yên bình và phụng dưỡng mẹ già. Nhưng giấc mơ ấy luôn bị đẩy lùi bởi hiện thực phũ phàng.



Chiều hôm ấy, mưa rả rích không dứt. Khi đang quét dọn dọc khu đô thị sang trọng, ánh mắt Lệ vô tình bắt gặp một phong bì trắng nằm lăn lóc bên thùng rác. Cô cúi xuống, định nhặt bỏ vào xe thì cảm giác dày cộm khiến cô tò mò. Mở ra, bên trong là một xấp tiền dày, một tấm ảnh chụp một cô gái trong bộ váy đỏ quyến rũ, và một tấm danh thiếp: "Hoàng Minh Vương - Tổng Giám đốc Tập đoàn Vương Gia".

Lệ giật mình. Gương mặt cô gái trong ảnh giống cô đến ngỡ ngàng. Đôi mắt to tròn, chiếc cằm thanh thoát, thậm chí cả nốt ruồi nhỏ nơi khóe môi cũng y hệt. Cô nhìn kỹ, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Lệ định mang phong bì đến đồn cảnh sát, nhưng chưa kịp rời đi thì một người đàn ông cao lớn mặc vest đen tiến lại.

"Cô là... Thùy Linh?" – ông ta hỏi, mắt mở to kinh ngạc.

Lệ lùi lại một bước, lắc đầu. "Tôi không phải. Tôi chỉ là người lao công."

Người đàn ông tự giới thiệu là Hùng – trợ lý riêng của Minh Vương. Sau phút bối rối, ông kể cho cô nghe một câu chuyện lạ kỳ. Rằng cô gái trong ảnh – Thùy Linh – vị hôn thê của Minh Vương, đã qua đời ba năm trước trong một tai nạn thảm khốc. Từ đó, Minh Vương sống khép kín, không còn mở lòng với ai. Nhưng gần đây, do áp lực từ cổ đông và truyền thông, anh buộc phải xuất hiện bên một người vợ trong sự kiện gala trọng đại.

“Cô giống Thùy Linh đến mức kỳ lạ. Chúng tôi cần cô. Chỉ một đêm thôi, cô sẽ nhận được một khoản tiền đủ để thay đổi cuộc đời.”

Lệ lặng đi. Trong lòng cô là sự giằng xé: lòng tự trọng và khát khao đổi đời. Mẹ cô đang bệnh nặng, khoản nợ đang chồng chất. Cô hỏi nhỏ: "Chỉ một đêm thôi sao?"

Hùng gật đầu. "Chỉ một đêm. Rồi cô có thể quay về cuộc sống của mình, không ai biết gì."

Lệ đồng ý. Cô không phải người quen dối trá, nhưng lần này, cô chọn buông tay lý trí để giữ lấy hy vọng.

Đêm gala tổ chức tại khách sạn xa hoa nhất thành phố. Lệ được đưa vào căn phòng phủ đầy hoa tươi và ánh sáng vàng dịu. Một nhóm chuyên gia trang điểm, làm tóc, thử váy làm việc không ngừng. Khi bước ra khỏi phòng, cô gần như không tin vào mắt mình – một cô gái lộng lẫy trong bộ váy đỏ rực, đôi môi hồng nhạt và ánh mắt long lanh. Cô lạ lẫm, nhưng cũng rực rỡ đến nghẹt thở.

Khoảnh khắc bước vào sảnh tiệc, Lệ cảm giác như mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình. Tiếng nhạc du dương, ánh đèn pha lê chiếu rọi. Cô giữ nụ cười, cố nhớ lời Hùng dặn: "Hãy tự tin, như thể cô là chủ nhân của nơi này."

Minh Vương xuất hiện, cao lớn và điển trai trong bộ tuxedo đen. Ánh mắt anh chạm vào Lệ, sững lại. Đôi mắt sắc lạnh kia bỗng mờ đi trong một thoáng. Anh tiến đến, giọng khàn khàn: "Thùy Linh... là em sao?"

Lệ khẽ cúi đầu, mỉm cười. Nhưng khi anh nắm tay cô, trái tim cô đập dồn dập. Không phải vì sợ, mà vì ánh mắt ấy – ánh mắt thật sự đau đáu, như vừa sống lại.

Trong suốt đêm tiệc, Vương không rời khỏi cô. Anh kể lại những ký ức xưa, những lần họ dắt nhau đi dạo, những lần Thùy Linh trêu chọc anh bằng những bài hát cũ. Lệ lặng nghe, lòng se lại. Cô cảm nhận nỗi cô đơn và mất mát trong anh, không còn là diễn – mà là một sự đồng cảm rất thật.

Sau buổi tiệc, Lệ trở về căn nhà trọ. Trong tay là phong bì tiền dày, nhưng lòng trĩu nặng. Cô nghĩ vậy là xong. Nhưng sáng hôm sau, khi vừa dọn rác về, cô sững người thấy một chiếc xe đen sang trọng đỗ trước ngõ. Minh Vương đang đứng đó, lạnh lùng và điềm tĩnh.

"Tôi biết cô không phải Thùy Linh." – Anh nói. Lệ hoảng hốt. Cô lắp bắp định giải thích, nhưng Vương đã lên tiếng: "Tôi không cần cô là ai. Tôi chỉ muốn được gặp lại cô. Không phải vì cô giống ai đó, mà vì chính cô."

Lệ sững sờ. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra ánh mắt anh không còn hướng về quá khứ nữa. Mà là hướng đến hiện tại – nơi có cô.

Từ hôm đó, Vương bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Anh theo cô đi đổ rác, cười khi cô bối rối vì bộ đồng phục lao công cũ kỹ. Họ cùng ăn bánh mì lề đường, cùng đi bộ dưới mưa, nơi anh không còn là tỷ phú, cô không còn là người thế vai. Chỉ có hai con người, đang học cách hiểu và chạm đến tim nhau.

Nhưng sóng gió không buông tha. Một tờ báo mạng đăng bài với tiêu đề: "Cô lao công đóng giả vợ tỷ phú để đổi đời?". Hình ảnh Lệ trong bộ đồ quét rác bị đặt cạnh ảnh cô trong gala, khiến cộng đồng mạng nổ ra làn sóng chỉ trích. Người ta gọi cô là kẻ lừa đảo, là con đào mỏ không biết xấu hổ.

Lệ đau đớn. Cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ gói ghém đồ đạc, để lại bức thư ngắn: "Cảm ơn vì anh đã cho em sống một giấc mơ. Em xin lỗi. Em không thuộc về thế giới của anh."

Cô rời đi trong đêm, tránh mọi ánh nhìn. Trái tim cô vỡ vụn.

Ba ngày sau, giữa cơn mưa như trút, Minh Vương xuất hiện trước khu nhà trọ nghèo nàn. Anh đứng đó, giữa dòng nước, gào lớn: "Lệ! Em không phải Thùy Linh! Em là em, là người khiến trái tim tôi rung động! Em đi đâu, tôi cũng sẽ tìm!"

Lệ đứng sau cánh cửa gỗ mục, nước mắt tuôn rơi. Cô mở cửa, chạy ra, ôm chầm lấy anh. Giữa cơn mưa, họ đứng lặng, nghe tiếng mưa hòa vào nhịp tim.

Vài năm sau, Lệ không còn đẩy xe rác. Cô mở một tiệm hoa nhỏ trên con phố yên bình. Cô tự tay gói từng bó hoa, tỉ mỉ như chính cuộc đời mình. Minh Vương, dù vẫn là CEO quyền lực, nhưng giờ đây thường mặc áo sơ mi giản dị, phụ cô chăm sóc tiệm. Buổi chiều, họ ngồi uống trà, kể cho nhau nghe những điều nhỏ bé nhất trong ngày.

Người ta kể nhau nghe về chuyện cổ tích giữa đời thường. Về một cô lao công được thuê đóng giả vợ tỷ phú – nhưng bằng trái tim chân thật, cô đã khiến người đàn ông ấy yêu cô mãi mãi.

Và Sài Gòn, dù mưa hay nắng, cũng không còn uể oải nữa.

Vì nơi đó, có một câu chuyện tình dịu dàng như nắng sớm.