Min menu

Pages

M/ất v/àng, cả nhà lập tức ng/hi ng/ờ người giúp việc — nhưng đoạn camera g/hi lại đã p/hơi b/ày một sự thật ch/ấn đ/ộng...

 Nhà ông bà Tâm ở vùng ngoại thành yên bình, nơi những mái ngói đỏ rực nổi bật giữa màu xanh của vườn cây, từ lâu đã là biểu tượng cho một gia đình mẫu mực. Mỗi buổi chiều, tiếng cười con cháu vang vọng khắp khoảng sân, lũ trẻ nô đùa dưới bóng cây vú sữa, còn bà Tâm cặm cụi trong bếp, tay thoăn thoắt nêm nếm món ăn. Cuộc sống tưởng chừng như tròn đầy, êm ấm.

Nhưng sáng hôm đó, mọi thứ vỡ vụn chỉ trong khoảnh khắc. Bà Tâm, như thường lệ, mở tủ lấy ít tiền lẻ đi chợ. Tay bà chạm vào chiếc hộp gỗ quen thuộc – nơi bà cất mấy chỉ vàng để dành cưới vợ cho cháu nội. Nhưng khi mở ra, chiếc hộp trống rỗng. Không một dấu vết, không một lời giải thích.



Tiếng hét thất thanh của bà khiến ông Tâm buông vội tờ báo, chạy lên. "Vàng đâu rồi? Ai lấy vàng của tôi?" – giọng bà như vỡ ra từng mảnh. Lan, con dâu bà, vừa cắt rau ngoài bếp, vội vã chạy vào. Minh, cậu cháu nội mười tám tuổi, bước ra từ phòng riêng, mặt ngái ngủ.

Họ lục tung cả ngăn kéo, gầm giường, hộc tủ, nhưng chẳng thấy gì. Vàng biến mất như chưa từng tồn tại. Trong bầu không khí hỗn loạn ấy, Lan đột ngột quay sang nhìn Hoa – người giúp việc. "Chị Hoa, chị có biết gì về chỗ vàng không?" – giọng Lan dứt khoát, lạnh như đá.

Hoa sững sờ, tay vẫn cầm cây chổi lau sàn, mắt chớp liên tục như thể chưa hiểu chuyện gì. Chị run rẩy đáp: "Dạ không... Tôi không hề đụng vào phòng bà chủ." Nhưng ánh mắt nghi ngờ, đầy phán xét của mọi người như lưỡi dao chậm rãi rạch vào lòng chị. Minh xen vào: "Hôm qua cháu thấy chị ấy quanh quẩn ở phòng khách rất lâu..."

Chị Hoa quỳ xuống, nước mắt lăn dài trên má: "Tôi xin thề, tôi không làm gì sai. Tôi làm ở đây đã ba năm, chưa từng lấy gì cả." Nhưng không ai nghe. Không ai nhìn thẳng vào mắt chị. Lòng tin – thứ vô hình nhưng nặng tựa núi, giờ bị đánh đổi bởi một lời nghi ngờ đơn giản.

Dù trong lòng bà Tâm có gì đó chộn rộn, bà vẫn không cản khi Lan đề nghị lục soát phòng Hoa. Họ lật từng chiếc áo, từng cái túi, gầm giường, cả hộp cơm chị mang theo cũng bị mở tung. Tất cả đều sạch sẽ. Nhưng niềm tin của mọi người với Hoa thì không còn nguyên vẹn.

Ông Tâm, trong lúc đầu óc quay cuồng, chợt nhớ ra một chi tiết: "Camera! Nhà mình có lắp camera mà." Họ lập tức bật lại đoạn ghi hình từ hôm qua. Màn hình hiện lên, từng khung hình chậm rãi chạy qua. Bà Tâm hiện lên đầu tiên, bỏ hộp vàng vào ngăn kéo. Rồi Hoa xuất hiện, lau nhà như thường lệ, không hề rẽ vào phòng ngủ.

Cả nhà nín thở. Đến đoạn giữa trưa, khi mọi người đã ra ngoài, bóng dáng quen thuộc bước vào: Minh. Cậu nhìn quanh, mở ngăn kéo, cầm hộp vàng nhét vào áo. Không một chút do dự. Không một chút sợ hãi. Cảnh tượng như nhát dao lạnh lùng rạch toạc bức màn bình yên bấy lâu.

"Minh..." – Bà Tâm ôm ngực, mắt nhòa lệ. Lan chết lặng. Cô chưa từng nghĩ con mình lại... Minh được gọi xuống. Cậu cúi mặt, miệng lắp bắp: "Cháu... cháu xin lỗi. Cháu nợ tiền game... bạn hăm dọa sẽ tìm tới tận nhà..."

Tiếng nức nở của Minh vang lên giữa căn nhà vốn luôn tràn tiếng cười. Ông Tâm giận run, không nói nổi lời nào. Hoa đứng lặng, đôi mắt chị không còn đỏ hoe mà là trống rỗng – như thể điều gì đó trong chị đã chết đi. Bà Tâm đến bên chị, nắm tay: "Hoa, chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi đã nghi oan cho cháu."

Chị Hoa cúi đầu, nghẹn ngào: "Tôi không giận, nhưng tôi buồn. Vì tôi xem nhà này như gia đình mình." Những lời ấy khiến ai nấy đều im lặng. Không ai có thể đáp lại, bởi sự thật quá trần trụi. Niềm tin một khi rạn vỡ, dù có vá lại, vẫn để lại vết đường hằn sâu hoắm.

Lan, người từng lớn tiếng nhất, là người khó mở lời nhất. Chị đến bên Hoa, ngập ngừng: "Chị... chị xin lỗi." Nhưng ánh mắt chị vẫn chưa thể đối diện với người phụ nữ đã từng một lòng chăm lo cho nhà này như máu thịt.

Minh bị ông Tâm bắt quỳ giữa sân, nắng hắt lên mặt đất như muốn thiêu đốt. Cậu im lặng chịu phạt, chỉ nói đúng một câu: "Cháu sẽ đi làm thêm, kiếm tiền bù lại." Nhưng cậu hiểu, điều cần bù lại không chỉ là số vàng đã mất, mà là lòng tin và danh dự một con người.

Vài ngày sau, Hoa thu xếp đồ đạc, xin nghỉ việc. Không ai trách chị. Họ hiểu. Bà Tâm tiễn chị ra tận cổng, nước mắt cứ lặng lẽ trào ra. "Nếu không có camera, cháu sẽ mãi mang tiếng ăn cắp..." – bà nói, như tự thú với chính mình. Hoa quay lại, gật đầu, rồi bước đi mà không ngoái đầu.

Ngôi nhà từ đó trầm lặng hẳn. Không còn tiếng chổi quét sớm, không còn mùi canh chua chị Hoa hay nấu. Minh trở nên lầm lì, tránh ánh mắt mẹ. Lan nhiều lần thức trắng đêm, nhìn con trai và thầm trách bản thân. Bà Tâm nhiều đêm ngồi bên hiên, mắt dõi về phía vườn, nơi những tán cây vẫn xanh nhưng lòng người thì đã úa.

Một tháng sau, bất ngờ Hoa quay lại. Không phải để làm việc, mà để thăm bà. Trên tay chị là hộp bánh chị tự làm, thứ bà Tâm từng khen ngon. Cả nhà bối rối. Minh lặng lẽ bước đến, quỳ gối trước chị: "Cháu xin lỗi. Vì cháu, cả nhà đã nghi ngờ cô."

Chị Hoa mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng thật lòng: "Chỉ cần cháu hiểu sai là sai, là đủ." Những lời ấy như ánh nắng len qua đám mây nặng trĩu. Bà Tâm rưng rưng nắm tay chị: "Nếu có ngày cháu đổi ý, về lại đây nhé. Nhà vẫn luôn mở cửa đón cháu."

Chị Hoa không trả lời ngay. Nhưng khi rời đi, chị ngoái lại mỉm cười. Nụ cười khiến vườn cây như rạng rỡ hơn. Sau biến cố, những người trong nhà học được cách nhìn người bằng trái tim, chứ không chỉ bằng mắt. Và từ đó, cuộc sống chậm rãi trở lại nhịp cũ – nhưng sâu sắc hơn, tử tế hơn.

Và trong ký ức của bà Tâm, mỗi sáng sớm, tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng chổi quét sân, và hương canh chua vẫn như còn đó – như một phần không thể thiếu của gia đình.