Tôi bước vào nhà sau một ngày dài làm việc, tiếng cửa mở vang lên khe khẽ trong không gian tĩnh lặng. Ánh đèn vàng từ trần nhà lan tỏa xuống sàn gạch mát lạnh, khiến nơi này trông thật yên bình. Nhưng lòng tôi thì không. Một cơn sóng ngầm dậy lên, như mặt hồ bị xáo trộn bởi bàn tay vô hình. Trên sofa, chiếc khăn tắm quen thuộc lại nằm chơ vơ, hơi ẩm vẫn còn phảng phất.
Ánh mắt An, vợ tôi, chạm vào tôi chỉ trong một tích tắc, rồi vội lảng đi. Đôi tay cô run lên khi thu gọn chiếc khăn, động tác gượng gạo khiến tôi chột dạ. Tôi hỏi: "Em vừa tắm à?". Cô gật nhẹ, cười như không: "Ừ, nóng quá nên em xả nước cho mát thôi." Câu nói nhẹ như làn hơi, nhưng gió tháng ba vẫn còn se lạnh – chẳng có lý do gì để cần xả nước vào lúc chiều muộn như thế.
Tôi không phải kẻ hay ghen. Tình yêu với tôi luôn đồng hành cùng niềm tin, bởi khi yêu mà nghi ngờ, mọi thứ chỉ là xiềng xích. Nhưng sự tin tưởng ấy giờ đây như một mảnh giấy, bị nhăn nhúm bởi những điều nhỏ nhặt – chiếc khăn, ánh mắt tránh né, lời nói lạc lõng. Tôi bắt đầu thấy lo.
Một chiều nọ, tôi định về sớm hơn mọi ngày. Khi mở cửa, tôi bất chợt dừng lại. Chiếc khăn – lại là nó – nằm nhăn nhúm, ẩm ướt như vừa dùng xong. Không một âm thanh trong nhà. Tôi lặng lẽ khép cửa, tim đập dồn dập. Cảm giác không yên ắng nữa, mà trở thành nỗi thôi thúc: tôi phải biết rõ. Tôi lên mạng đặt mua một chiếc camera giấu kín, nhỏ như cúc áo.
Từ hôm đó, tôi im lặng hơn. Tôi lắng nghe nhiều hơn những âm thanh vô hình giữa các khoảng trống, nhìn An bằng ánh mắt khác. Cô có vẻ e dè, đôi lúc nhìn tôi như đoán tâm trạng. Có lúc, cô tránh ánh mắt tôi, lấy cớ bận bếp núc để không phải ngồi cạnh. Mỗi ngày, tôi xem camera như một nghi thức âm thầm, như tìm một mảnh ghép để lấp đầy lỗ hổng.
Ban đầu, mọi thứ trống rỗng. An chỉ ngồi nhìn điện thoại, lâu lâu nhắn vài dòng tin nhắn, thở dài, rồi tắt màn hình. Nhưng rồi, những đêm muộn, một dãy số lạ cứ hiện lên. Không lưu tên. Không dài dòng. Chỉ một vài dòng, rồi im bặt. Đôi lần, cô đứng dậy, đi vòng quanh nhà, như đang đấu tranh với chính mình.
Một lần khác, camera ghi lại hình ảnh An mở cửa cho một người đàn ông. Anh ta cao lớn, ăn mặc lịch sự. Họ không hôn, không chạm vào nhau. Cô đưa anh chiếc khăn tắm – như mọi lần tôi từng thấy. Họ ngồi trên sofa. Anh ta kể chuyện. Cô gật đầu, mắt đỏ hoe. Rồi cô cầm tay anh, vỗ nhẹ như mẹ dỗ đứa trẻ. Ánh mắt hai người không chứa lửa tình, mà chứa sự thương cảm. Tôi thấy nghẹn.
Tôi không biết mình đang ghen hay đang đau. Tôi chẳng còn chắc điều gì. Tôi né tránh An. Tôi về trễ. Tôi viện cớ công việc. Nhưng trong tim, mọi thứ đang gào thét. Mỗi lần tôi thấy cô cười với ai khác, trái tim tôi như bị kéo căng ra.
Một đêm, tôi uống say. Bạn tôi nhìn tôi, hỏi: "Mày ổn chứ? Trông mày như xác sống." Tôi cười: "Tao nghĩ vợ tao ngoại tình. Nhưng không phải kiểu ngoại tình bình thường." Bạn tôi nheo mắt: "Mày thấy gì?". Tôi kể về camera, về khăn tắm, về người đàn ông đó. Anh im lặng rồi hỏi: "Mày chắc là không hiểu lầm chứ?"
Câu hỏi đó như dao cắt. Tôi bắt đầu điều tra. Tôi theo dõi biển số xe. Tôi lần tới một khu phố nhỏ, nơi có căn nhà cũ kỹ, và người đàn ông ấy đang sống. Hàng xóm kể: anh là bác sĩ, từng mất vợ con trong vụ lở đất ở miền núi. Sau chấn thương đầu, anh bị mất trí nhớ một phần, thường xuyên nhớ về quá khứ không tồn tại nữa.
Tôi chết lặng. Tôi về nhà, ngồi trước An. Tôi hỏi: "Người đàn ông đó là ai?". Cô lặng thinh. Rồi bật khóc. Cô nói: "Là anh trai em. Anh bị mất trí sau tai nạn. Anh ấy nghĩ mình vẫn còn gia đình, còn làm bác sĩ. Em không dám nói, vì sợ anh sẽ nghĩ em giấu giếm. Nhưng em chỉ muốn giúp anh ấy sống nốt phần đời còn lại mà không bị ám ảnh bởi sự mất mát."
Tôi không nói gì. Nước mắt cô rơi lên tay tôi. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi từng nghĩ mình là người đau khổ, nhưng hóa ra, cô còn gánh nặng hơn nhiều. Tôi nắm tay cô, và hiểu rằng, giữa chúng tôi không phải sự phản bội – mà là một nỗi đau âm thầm, được che chắn bằng tình thương.
Từ hôm đó, tôi cùng cô đến thăm anh trai cô mỗi chiều. Tôi ngồi nghe anh kể chuyện, những câu chuyện tưởng tượng về bệnh nhân, về vợ con. Tôi cười, gật đầu, đôi lúc cũng nghẹn lại. An ngồi bên, ánh mắt ấm áp. Tôi nhìn cô, và biết rằng, tình yêu đôi khi không cần lời thề thốt, chỉ cần sự đồng hành – trong cả hiểu lầm lẫn tha thứ.
Cuộc sống trở lại bình thường, nhưng không hẳn như xưa. Nó yên ả hơn. Chúng tôi học cách chia sẻ. An không giấu tôi nữa. Cô kể tôi nghe những nỗi lo, những cơn ác mộng. Tôi kể cô nghe những lần tim tôi đau đớn trong im lặng. Chúng tôi ôm nhau trong bếp, dưới ánh đèn vàng, giữa mùi thơm món canh nóng. Tôi biết, chúng tôi đã vượt qua được sóng gió, bởi vì chúng tôi còn ở lại – bên nhau.
Và chiếc khăn tắm, từ hôm đó, vẫn nằm trên sofa, nhưng không còn là biểu tượng của nghi ngờ. Nó là lời nhắc nhở: tình yêu cần sự cảm thông, sự lắng nghe – và đôi khi, cần cả những đoạn đường đi qua bão tố mới tìm được bình yên.