Buổi chiều cuối thu, bầu không khí trong căn nhà nhỏ trở nên trống vắng đến ngạt thở. Tiếng trẻ con khóc réo vang vọng khắp hành lang, như một lời than thở không lời về sự cô đơn và bất lực. Bông, đứa con mới hơn bốn tháng tuổi, khóc đòi sữa mà không có mẹ bên cạnh. Sơn – người cha trẻ – đứng bất động, trong lòng trống rỗng như một khoảng không vô hình khó mà bù đắp bằng bất cứ lời an ủi nào.
Những ký ức đêm không ngủ ùa về. Sơn nhớ rõ ánh mắt thâm quầng của vợ – Lan – khi vừa sinh, đôi tay run rẩy bế đứa con lên ngực. Lan đã kiệt sức, nhưng vẫn nở nụ cười mệt mỏi khi nhìn thấy con. Những giây phút ấy như vừa trôi qua ngày hôm qua, nhưng giờ đây chỉ còn Sơn và tiếng khóc vọng về từ phòng con.
Tin nhắn từ mẹ Lan xuất hiện: “Lan về nhà mẹ rồi.” Sơn đọc đi đọc lại mà tim như vỡ nát. Hồi sinh đầu óc ùa về: Lan không phải bỏ đi theo kiểu vội vàng, mà là… bỏ đi với dằn vặt và tổn thương. Cô ấy thực sự buồn, thực sự mệt, nhưng sao lại không nói được một lời yêu thương? Sơn tự trách mình sao không thể ở bên cô khi cô cần nhất.
Hôm ấy, Sơn gọi cho mẹ vợ, giọng run run. “Lan bỏ về sao?”. Bà chỉ trả lời nhẹ tênh: “Nó mệt, con ạ. Mệt lắm.” Một câu đơn giản mà chứa đầy nỗi đau chất chồng trong lòng. Sơn mới nhận ra sự yếu lòng của vợ, nỗi cô đơn tận cùng khi đứa trẻ cần bú mà người ta lại đi tìm nơi trú ẩn.
Trong những ngày Lan vắng nhà, Sơn phải tự học cách nuôi con. Mỗi khi sữa thiếu, bé Bông khóc om sòm, và Sơn – dù vụng về – vẫn ôm con, ru con rồi hát nghêu ngao với lưỡi còn bọn dính sữa. Anh thức đêm, cháy mắt nhìn con ngủ, lo lắng mỗi hơi thở yếu ớt. Sơn thấy thương con vô cùng, nhưng lại thương chính mình hơn bởi cảm giác bất lực.
Đến ngày thứ năm, Lan bất ngờ về, khuôn mặt xanh xao và ánh mắt xa xăm. Cô đứng lặng ở cửa, gương mặt như chưa rời khỏi cơn mê – nửa tỉnh nửa mê. Bông khóc nấc khi thấy mẹ, và Lan – giữa bộn bề ap lực – loé lên nụ cười mỏng. Trong ánh mắt ấy, Sơn đọc thấy rất nhiều điều: hối hận, mệt mỏi, và cả nỗi khao khát được chở che.
Lan bảo: “Anh… Xin lỗi đi.” Giọng cô vừa khẽ vừa mạnh, như giằng xé lòng Sơn. Anh nhìn Lan chằm chằm rồi thở dài: “Anh xin lỗi.” Đó không chỉ là lời xin lỗi sơ khởi, mà là lời cam kết. Sơn hứa sẽ luôn bên Lan, chia sẻ đêm dài thức trắng, chăm con, không để cô phải một mình cạn kiệt từng hơi thở.
Nhưng câu chuyện chưa dừng ở đó. Sáng hôm sau, Sơn đi làm, còn Lan và bé Bông ở nhà. Lan mở hộp chat với mẹ: “Mẹ ơi, con đã nói lời xin lỗi với anh ấy chưa?” Mẹ cô trả lời rằng cô đã kể xấu Sơn nhiều, thậm chí nói anh vô tâm, nhưng rồi cô thấy ân hận vì không nhìn thấy những đêm anh thức trắng cho con. Lan bật khóc. Cô bắt đầu thừa nhận sai lầm của mình: không phải chỉ vì mệt, mà vì sợ và chưa đủ tin tưởng.
Đêm đó, Lan thức giấc giữa đêm vì sợ Bông khóc mà mình lại không thức. Cô nhìn con, nhìn không khí yên tĩnh quanh mình, và nhận ra: “Mình đã để trống khoảng thời gian quý giá. Mình đã bỏ đi mà không hề lắng nghe chính trái tim mình.” Lan bật khóc, nước mắt lăn dài trên gối. Trong khoảnh khắc ấy, cô quyết định sẽ không chạy trốn nữa.
Ngày cuối tuần, cả gia đình cùng ra công viên nhỏ đối diện. Bé Bông ôm bình sữa, mắt ngơ ngác nhìn mọi vật. Lan nắm tay Sơn, môi vẫn run run nhưng nụ cười đã trở lại. Họ cùng chơi với con, tựa vào nhau để che chắn mọi ánh mắt tò mò. Một chút twist: Lan bất ngờ rút từ túi áo ra một chiếc vòng nhỏ – đó là kỷ vật năm họ gặp nhau, còn mới, lấp lánh dưới nắng.
Cô trao Sơn chiếc vòng đó, nói: “Anh nhớ lúc mới thấy em, em luôn mang nó. Rồi em quên. Hôm nay, em muốn em và con cùng đeo nó, để mình cùng nhau đi tiếp.” Sơn nghẹn lời, mắt rưng rưng. Anh nhẹ nhàng nắm tay Lan, giọng trầm ấm: “Anh sẽ giữ nó, cùng em và con từng bước.” Họ ôm nhau, trong khi bé Bông cười khúc khích, giây phút giản đơn mà đầy thiêng liêng.
Ai đi qua cũng mỉm cười khi nhìn gia đình nhỏ ấy. Bông chập chững bước vài bước, rồi ngã, nhưng được cha mẹ đỡ lấy, lại bật cười. Họ nhìn con, thấy mình đang trưởng thành – không chỉ làm cha mẹ, mà còn là người đồng hành bền bỉ của nhau. Lan cúi xuống, hôn lên trán con rồi ôm lấy Sơn, tim như được chữa lành từ những vết sẹo tổn thương.
Về nhà, họ đặt bé Bông ngủ, ánh đèn vàng nhẹ nhàng. Lan dựa vào vai Sơn, thì thầm: “Cảm ơn anh đã không bỏ đi.” Sơn trả lời bằng một nụ hôn lên trán cô. Họ biết rằng yêu thương không hoàn hảo, nhưng có thể chữa lành bằng sự kiên trì và lòng tin. Một khởi đầu mới đang được viết nên bằng từng ngày bên nhau.