Min menu

Pages

Lúc mẹ tôi nằm viện, một y tá đặc biệt luôn chăm sóc bà tậ/n tì/nh hơn mọi người. Đến ngày xuất viện, b/í m/ật về cô khiến tôi s/ững s/ờ, chẳng nói nên l/ời...

 Mẹ tôi nhập viện sau một cơn đột quỵ nhẹ. Dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bà phải ở lại để theo dõi một thời gian. Tôi thu xếp công việc, chạy tới bệnh viện gần như mỗi ngày, thay phiên cùng cha chăm sóc bà. Nhưng tôi sớm nhận ra, có một người luôn ở đó trước tôi—một cô y tá trẻ, đôi mắt lúc nào cũng ánh lên sự dịu dàng.

Cô ấy tên là Dung. Dung không giống những y tá khác—dù ai cũng chu đáo, nhưng cách cô chăm sóc mẹ tôi có gì đó rất đặc biệt. Từng cái gối được chỉnh lại cẩn thận, từng lần thay dịch truyền nhẹ nhàng đến mức mẹ tôi không một lần kêu đau. Cô ấy trò chuyện với mẹ như một người thân, kiên nhẫn nghe bà kể những chuyện đã xưa cũ.




Tôi bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn. Không chỉ vì lòng biết ơn, mà còn bởi có gì đó trong ánh mắt cô khiến tôi thấy lạ lùng—một thoáng buồn âm ỉ, đôi khi như cố nén điều gì trong lòng. Tôi từng thử bắt chuyện, hỏi han vu vơ, nhưng cô ấy luôn lịch sự trả lời rồi rút lui rất nhanh, không để lại cơ hội đào sâu hơn.

Một lần nọ, mẹ tôi nắm lấy tay tôi, khẽ thì thầm khi Dung vừa rời khỏi phòng: “Con bé này... quen lắm. Có cảm giác như mẹ từng gặp nó ở đâu rồi.” Tôi cười, nghĩ rằng có lẽ mẹ lẫn. Nhưng rồi tôi bắt đầu để tâm.

Tôi về nhà, lục lại vài tấm ảnh cũ theo lời mẹ dặn. Lòng tôi lạnh buốt khi phát hiện trong một bức ảnh gia đình ngày xưa—một cô bé chừng sáu tuổi đứng ở góc, mắt to, gương mặt giống Dung đến kỳ lạ. Bức ảnh ấy được chụp trước cửa cô nhi viện năm xưa, nơi mẹ tôi từng tham gia một hoạt động thiện nguyện. Tôi đem chuyện kể với cha. Ông trầm ngâm, rồi thở dài một hơi rất sâu: “Có thể nào... là con bé năm đó?”

Tôi tìm gặp Dung vào một buổi chiều muộn, khi ca trực của cô kết thúc. Cô hơi bất ngờ khi thấy tôi đứng đợi ở lối ra. Tôi mời cô ngồi ở quán nước gần bệnh viện, sau một hồi lưỡng lự, cô đồng ý. Tôi mang tấm ảnh ra, hỏi cô có nhớ gì không.

Mắt cô mở to, rồi cụp xuống. Một giọt nước mắt rơi vào tấm ảnh. Cô nói khẽ, giọng như nghẹn lại: “Đó là ngày duy nhất tôi có một gia đình, dù chỉ trong một buổi chiều…”

Dung kể, cô lớn lên ở cô nhi viện. Mẹ cô bỏ đi khi mới sinh, không một lời nhắn gửi. Hôm đó, có một người phụ nữ tới phát quà, ôm cô rất lâu và nói: “Giá như mẹ có thể đưa con về...” Câu nói ấy theo cô suốt bao năm. Lớn lên, cô không biết là ai, chỉ nhớ đôi mắt hiền và giọng nói dịu dàng. Và rồi, khi thấy mẹ tôi vào viện, ký ức ấy trỗi dậy.

“Em không dám chắc... nhưng trái tim em bảo rằng đó là bà,” cô nói, mắt đỏ hoe. “Em chỉ muốn được ở gần, chăm sóc, dù bà không biết em là ai.”

Tim tôi nhói lên. Tôi không thể tưởng tượng nổi, người con gái này mang bao nhiêu tổn thương mà vẫn lặng lẽ trao đi yêu thương vô điều kiện như vậy. Tôi nói rằng mẹ tôi cũng cảm thấy điều gì đó quen thuộc. Dung lắc đầu, cười buồn: “Em không dám mong. Chỉ cần nhìn bà sống khỏe, em đã thấy đủ.”

Tôi về kể lại mọi chuyện cho mẹ. Bà ngồi rất lâu không nói, mắt dõi vào khoảng không xa xăm như đang tìm lại một điều gì đó bị lãng quên. Rồi bà nói, giọng như vừa hồi tỉnh: “Cô bé có má lúm đồng tiền… Là con bé đó thật rồi.”

Ngày hôm sau, mẹ xin gặp riêng Dung. Tôi không có mặt ở đó, nhưng khi quay lại, tôi thấy hai người đang ôm nhau, cùng khóc như trút hết bao nhiêu năm dồn nén. Mẹ bảo: “Từ hôm nay, con đừng gọi là cô nữa. Hãy gọi mẹ như những gì con đã chờ đợi suốt thời gian qua.”

Câu chuyện chưa dừng lại ở đó.

Vài tuần sau, tôi bất ngờ phát hiện một hồ sơ khám bệnh trong đống giấy tờ Dung để quên. Cái tên “Nguyễn Thị Dung” hiện rõ, nhưng thứ khiến tôi giật mình là dòng chẩn đoán: “Suy thận giai đoạn cuối.” Tôi chết lặng.

Tôi tìm gặp cô, lần này không còn chờ đợi nữa mà đi thẳng tới phòng trực. Cô sững người khi thấy tôi cầm hồ sơ. Tôi hỏi vì sao không ai biết chuyện. Cô chỉ mỉm cười: “Em sống quen với nỗi cô đơn rồi. Em không muốn ai thương hại.”

Nhưng tôi không thể để cô như thế. Dung đã cho mẹ tôi tình yêu như một người con thật sự. Đã đến lúc, cô cũng xứng đáng nhận lại.

Tôi cùng mẹ và cha tìm mọi cách chạy chữa cho Dung. Họ hàng xa gần nghe chuyện đều cảm động, chung tay giúp đỡ. Có người hiến tạng, có người hỗ trợ tài chính. Sau nhiều tháng trời mệt mỏi, ca ghép thận cuối cùng cũng được thực hiện thành công.

Ngày cô tỉnh lại sau ca mổ, tôi đứng bên giường, nắm tay cô thật chặt. “Từ giờ, em không chỉ có mẹ đâu,” tôi nói. “Em còn có anh nữa. Là người anh, hoặc… người sẵn sàng yêu em trọn đời.”

Cô bật cười trong nước mắt, má lúm hiện rõ khiến tôi nhớ lại bức ảnh năm xưa. Ánh mắt cô không còn lẩn khuất nỗi buồn, mà sáng lấp lánh hy vọng.

Mẹ tôi phục hồi rất tốt, còn Dung sau khi xuất viện thì chính thức chuyển về sống cùng gia đình tôi. Những bữa cơm có thêm tiếng cười, căn nhà tưởng chừng chỉ có ba người, giờ lại ấm áp như xưa—có đủ cha, mẹ, anh trai, và đứa con gái nhỏ từng thất lạc.

Tháng sau, tôi ngỏ lời cầu hôn Dung trong một buổi tối giữa vườn hoa mà cô yêu thích. Cô khóc, lại cười, rồi gật đầu.

“Em từng mơ có một gia đình. Nhưng không ngờ… cuối cùng em lại có được cả tình yêu.”

Tôi nắm tay cô thật chặt. “Đôi khi, điều tốt đẹp không đến ngay từ đầu… mà đến khi ta không còn kỳ vọng. Nhưng điều đó không có nghĩa nó không đến.”

Trên bầu trời hôm đó, những vì sao sáng như đêm đầu tiên tôi nhận ra cô không chỉ là một y tá. Cô là mảnh ghép bị thất lạc, là phần quan trọng của một câu chuyện đã kéo dài suốt hơn hai mươi năm—và giờ đây, cuối cùng cũng có thể viết nên hồi kết trọn vẹn, đầy yêu thương.