Ánh đèn nơi hành lang bệnh viện hắt lên mặt tôi khi trái tim tôi đập rộn ràng, lo âu. Bên trong căn phòng cấp cứu, mẹ tôi nằm thoi thóp với làn da xanh xao, ánh mắt thường xuyên lảng tránh. Từ lúc bước vào cánh cửa bệnh viện cho đến giờ, tôi cứ thấp thỏm như đi trên lưỡi dao. Lòng tôi chất chứa nỗi sợ mất mát, không gian yên tĩnh làm tôi cảm thấy trống rỗng đến mức nghẹt thở.
Tôi chắp tay cầu nguyện trong im lặng, không dám nói ra tiếng. Mẹ chưa từng bệnh nặng, và tôi chưa từng trải qua cảm giác bất lực này bao giờ. Tim tôi như bị bóp nghẹt mỗi khi bác sĩ bước ra ngoài mà mắt không nhìn tôi để thông báo điều tốt đẹp. Tôi mong từng giây qua đi chậm để ở bên bà thêm một chút, dù chỉ là một ánh mắt.
Một hôm, khi tôi ngồi bên đầu giường thì thấy một cô y tá nhẹ nhàng đưa ly nước ép trái cây đặt xuống bàn. Ánh mắt cô thoáng buồn, khuôn mặt lạnh nhạt nhưng đôi tay lại đầy ấm áp. Mỗi lần cô bước tới, mẹ tôi lại mỉm cười, cười hiền như thể tìm được người bạn thân. Lòng tôi chợt thấy chút an tâm – hóa ra vẫn còn ai đó rất ân cần chăm sóc bà.
Cô y tá không chỉ mang thuốc hay đo huyết áp, cô còn trò chuyện, kể chuyện nhỏ để mẹ tôi không cảm thấy cô đơn. Trong từng từ ngữ dịu dàng ấy, tôi nghe thấy cả sự chân thành, như cô thực sự quan tâm đến bệnh nhân. Mỗi câu chuyện cô kể, mẹ tôi đều lắng nghe như thể tìm được niềm vui giữa trời bệnh nặng. Gần như chưa bao giờ tôi thấy mẹ tỉnh táo và vui vẻ đến vậy giữa bệnh viện.
Nhưng rồi, có một buổi chiều, khi bước vào, tôi thấy cô y tá đang ngồi bên cạnh giường mẹ, ánh mắt ướt đẫm. Mẹ thì đang nắm vai cô, chậm rãi nói: “Cảm ơn con, cảm ơn vì con đã không bỏ mẹ”. Trái tim tôi lặng đi, không hiểu chuyện gì. Tại sao mẹ lại gọi cô ấy bằng ‘con’ thân mật như vậy?
Tôi tiến đến, cúi xuống, định hỏi thì thấy cô ấy cúi mặt, giọng run run: “Cháu chỉ làm việc… cháu… không có gì hơn.” Nhưng đôi tay cô thì ôm chặt mẹ tôi, như thể có điều cất giấu sâu bên trong. Tôi cảm thấy một rào chắn vô hình giữa mình và cô y tá này, một bí mật đang chực chờ vỡ òa.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi quay cuồng trong ý nghĩ về cô y tá nọ. Có thể cô là họ hàng xa? Hay có một mối liên hệ nào với gia đình mẹ tôi? Tôi quyết định điều tra sau khi mẹ xuất viện. Trong lòng, tôi vừa lo sợ vừa tò mò, hai cảm xúc lẫn lộn khiến tôi gần như kiệt sức.
Sáng hôm sau, người ta nói mẹ có thể xuất viện. Tôi hớn hở vui mừng, nhưng hơi thở trở nên gấp gáp mỗi khi nghĩ đến chuyện phải rời bệnh viện mà không biết bí mật kia. Giây phút cuối cùng trước khi mẹ bước chân ra khỏi phòng, cô y tá nhẹ nhàng chạm tay vào tay tôi, rồi lặng nhìn mẹ lần nữa. Ánh mắt cô dường như chứa đầy điều muốn nói, nhưng lại bị giữ kín.
Ngay khi mẹ được đẩy xe lăn ra hành lang, tôi vội vàng theo sau, nhìn cô y tá đứng đó. Tôi hít sâu, tiến lại gần, bật ra câu hỏi khiến chính mình cũng giật mình: “Cô là ai… có phải người nhà mẹ không?”. Câu hỏi vang lên giữa hành lang yên tĩnh, chỉ tiếng bánh xe và máy rền êm.
Mắt cô y tá đỏ hoe, cô gật gật, rồi bật khóc. “Cháu… cháu không có ai. Mẹ cháu… mất khi cháu còn bé, và… mẹ cháu cũng nằm viện ở đây, nhưng… không may.” Tôi sững người, không hiểu được điều gì đang xảy ra. Cô thở hổn hển rồi tiếp tục, giọng nghẹn ngào: “Khi mẹ cháu mất, cháu sống lang thang. Bác sĩ và y tá ở đây đã chăm sóc cháu, nói cháu như con cháu của họ.”
Tôi nhìn vào mắt cô, thấy sự tổn thương khôn cùng. “Cô… cô coi mẹ tôi như mẹ cô?”, tôi hỏi nhỏ. Cô y tá gật đầu, “Vâng. Mẹ của cháu mất khi mẹ bệnh nặng năm trước… không ai trong gia đình đến chịu trách nhiệm. Bác sĩ nói: ‘Hãy chăm sóc mẹ cô như bố mẹ chúng ta.’ Cháu chỉ đang trả ơn bằng cách chăm sóc những người khác.”
Xung quanh, tiếng bước chân vang lên, một vài y tá khác nhìn chúng tôi tò mò. Nhưng không ai xen vào câu chuyện tế nhị, dường như họ hiểu điều gì đang xảy ra. Tôi cảm thấy nghẹn lòng trước sự chân thành của cô.
Chiếc xe lăn dừng lại dưới bóng cây trước bệnh viện. Ánh nắng chiều lấp loáng qua tán lá, chiếu lên gương mặt mẹ tôi. Bà mỉm cười với cô y tá: “Con bé thật đáng quý”. Làm mẹ, bà hiểu được mối gắn kết mà tôi chưa kịp nhận ra. Nước mắt mẹ lăn dài, không phải vì đau bệnh, mà vì xúc động.
Tôi ôm chầm lấy cô y tá, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi vì con đã nghi ngờ cô.” Cô cúi đầu, khóc nấc, nhưng vẫn thì thầm: “Con chỉ muốn giúp người.” Cả ba mẹ con quỳ xuống, nắm tay nhau – một khoảnh khắc thiêng liêng giữa bệnh viện nơi bình thường chỉ có máy móc và giường bệnh.
Từ đó, mọi thứ thay đổi. Tôi liên hệ các đồng nghiệp cũ của cô để tìm công việc, giúp cô ổn định cuộc sống. Cô mỉm cười mệt nhọc nhưng hạnh phúc. Mẹ tôi hồi phục nhanh chóng, và còn chủ động thúc giục tôi giúp cô y tá. “Đó là người có trái tim tử tế”, bà nói, “chúng ta nợ cô ấy.”
Trong vài tháng tiếp theo, cô chuyển về sống gần mẹ con chúng tôi để tiện chăm sóc. Tôi giúp cô đi học thêm, nâng cao chuyên môn. Cô không còn là cô y tá ẩn mình ở hành lang bệnh viện nữa – mà trở thành người bạn thân thiết, người em gái trong nhà. Những ngày cuối tuần, chúng tôi cùng nhau đi dạo công viên, kể chuyện, khóc cười thoải mái.
Một buổi chiều thu, mẹ tôi tổ chức buổi tiệc nhỏ chào mừng sự bình phục và mối quan hệ mới. Có bánh trái, có hoa, cả thành phố nhỏ như lung linh dưới ánh đèn vàng. Cô y tá mặc chiếc áo dài truyền thống, rạng rỡ như hoa. Tôi thấy trong mắt cô là hạnh phúc mãn nguyện – vì được đền đáp, vì có được gia đình.
Khi vợ chồng tôi sinh con đầu lòng sau đó, không ai ngạc nhiên khi cô y tá chính là người bế đứa bé đầu tiên. Cô tự nhiên như bà ngoại, ân cần che chở, ru con ngủ như ru lòng bà mẹ trẻ. Tôi biết chắc, con của chúng tôi sẽ lớn lên được yêu thương và dạy dỗ bằng trái tim nhân hậu của cô.
Mỗi tối, khi cả gia đình quây quần trước bàn ăn nhỏ trong ngôi nhà ấm cúng, mẹ tôi lại nhắc về những ngày hành lang bệnh viện sáng đèn. “Cô y tá đã cứu mẹ, cứu cả tinh thần mẹ,” bà nói. Tôi nghẹn ngào, nhìn cô – giờ là thành viên không thể thiếu trong gia đình – và chỉ muốn mỉm cười trong hạnh phúc