Min menu

Pages

Vợ bỏ về nhà mẹ đ/ẻ, để mặc con 4 tháng tuổi k/hóc đ/ói, rồi yêu cầu tôi phải x/in lỗ/i nếu muốn cô ấy quay lại...

Chuyện của tôi bắt đầu vào một buổi chiều u ám, khi vợ tôi bất ngờ ôm con bỏ về nhà mẹ đẻ. Cảm giác hụt hẫng và mất phương hướng tràn ngập trong tôi. Con nhỏ chỉ mới bốn tháng tuổi, tiếng khóc đói cứ vang lên đều đặn trong căn nhà vắng bóng mẹ, khiến lòng tôi như bị ai đó bóp nghẹt.

Ngày trước, tôi và cô ấy từng là một đôi, hạnh phúc bên nhau, dù cũng có lúc giận hờn, cãi vã. Nhưng lần này, không phải chuyện nhỏ nữa. Tôi biết mình đã khiến cô ấy tổn thương sâu sắc, đến mức cô ấy không muốn bước chân về nhà. Cô ấy để lại một lời nhắn lạnh lùng: “Nếu anh muốn em quay lại, hãy đến xin lỗi.”



Mỗi đêm, trong phòng trống không, tôi nghe tiếng con khóc xa xa, tiếng khóc thấm vào tim tôi như một mũi dao sắc. Tôi tự hỏi, mình đã sai ở đâu? Tại sao cô ấy lại có thể bỏ rơi đứa con bé bỏng như vậy? Tôi đau đớn vì không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn con chịu đói và khóc trong vô vọng.

Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho cô ấy, cố gắng để tìm hiểu nguyên nhân sâu xa. Cô ấy im lặng, giọng nói thì thầm qua đầu dây: “Anh có biết suốt mấy tuần qua, em cảm thấy cô đơn và bất lực thế nào không? Anh chỉ quan tâm đến công việc, còn em thì như bóng ma trong chính ngôi nhà của mình.”

Lời nói ấy như một cú đánh mạnh vào tim tôi. Tôi chưa từng nhận ra sự cô đơn mà cô ấy đang chịu đựng. Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi hối hận sâu sắc. Tại sao tôi không chú ý đến cảm xúc của người bạn đời, không nhìn thấy những dấu hiệu mệt mỏi trong mắt cô ấy?

Tôi nhớ lại những ngày cuối tuần, khi cô ấy cầu xin tôi dành thời gian cho gia đình nhưng tôi chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu và những câu bận rộn công việc. Tôi đã quá tham công tiếc việc, để mặc cô ấy vật lộn với những khó khăn của việc chăm con nhỏ một mình.

Thế rồi, tôi quyết định không chờ đợi thêm nữa. Tôi thu xếp công việc, đến thẳng nhà mẹ cô ấy. Cảm giác bối rối và lo lắng làm tim tôi đập nhanh hơn. Tôi không biết liệu cô ấy có muốn gặp tôi không, liệu cô ấy có còn yêu tôi, hay tất cả đã kết thúc thật rồi?

Khi tôi bước vào nhà, nhìn thấy cô ấy ngồi ôm con trong vòng tay, ánh mắt buồn bã pha lẫn căm hờn. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh như muốn thăm dò, thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Tôi ngồi xuống, giọng run run nói: “Anh xin lỗi vì tất cả. Anh đã quá vô tâm. Anh không biết cách chăm sóc em và con.”

Bất ngờ, cô ấy bật khóc nức nở. Lần đầu tiên sau bao ngày im lặng, tôi thấy được sự tổn thương thật sự trong cô ấy. Cô ấy kể cho tôi nghe những ngày tháng cô đơn, những đêm thức trắng bên con, những lúc cô ấy muốn gục ngã mà không ai bên cạnh.

Tôi hứa sẽ thay đổi, sẽ làm một người chồng, người cha tốt hơn. Nhưng cô ấy vẫn còn rụt rè, không dám tin hoàn toàn vào lời nói của tôi. Cô ấy muốn thời gian, muốn tôi chứng minh bằng hành động chứ không chỉ lời nói.

Quá trình làm lại từ đầu không hề dễ dàng. Những ngày sau đó, tôi thức đêm thay cô ấy chăm con, nấu ăn, lau dọn nhà cửa, để cô ấy có thời gian nghỉ ngơi. Mỗi khi nhìn con ngủ say trong vòng tay, tôi cảm thấy tim mình như được chữa lành từng mảnh vỡ.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi cũng phải chiến đấu với nỗi sợ bị từ chối, bị tổn thương thêm một lần nữa. Có lúc tôi muốn bỏ cuộc vì cảm thấy mọi thứ quá khó khăn, nhưng nhìn thấy cô ấy dần cười trở lại, ánh mắt mềm mại hơn, tôi lại có thêm sức mạnh để kiên trì.

Một tối, khi cả gia đình ngồi quây quần bên nhau, cô ấy nắm tay tôi thật chặt, nói nhỏ: “Em thấy mình may mắn khi còn có anh và con bên cạnh. Em tin chúng ta có thể vượt qua tất cả.” Lời nói ấy làm tôi rưng rưng nước mắt, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người.

Câu chuyện của chúng tôi không chỉ là sự trở về, mà còn là hành trình học cách yêu thương đúng cách, biết cảm thông và sẻ chia. Qua sóng gió, tình yêu của chúng tôi trở nên sâu sắc và bền vững hơn bao giờ hết.

Và giờ đây, khi nhìn con khôn lớn từng ngày, tôi hiểu rằng hạnh phúc không phải là điều dễ dàng có được, mà là kết quả của sự cố gắng, tha thứ và đồng hành không ngừng nghỉ. Tôi trân trọng từng giây phút được làm chồng, làm cha, và sẽ không bao giờ để cô ấy và con phải cô đơn thêm lần nào nữa.