Min menu

Pages

Khi con mới được chưa đầy bốn tháng, vợ tôi đã quyết định về nhà mẹ đ/ẻ, b/ỏ m/ặc con kh/óc vì đ/ói. Sau đó, cô ấy đưa ra đi/ều ki/ện rằng tôi phải xi/n l/ỗi thì mới quay về...

 Khi con mới chưa đầy bốn tháng, vợ tôi quyết định về nhà mẹ đẻ. Không báo trước, không để lại lời nhắn, chỉ là một buổi sáng lạnh, tôi tỉnh giấc, thấy giường bên trống trơn. Tiếng con khóc trong nôi khiến tôi choàng dậy, tưởng vợ vào nhà vệ sinh, nhưng đợi mãi vẫn không thấy quay lại.

Tôi gọi điện, máy đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Tôi nhắn tin, hỏi em đi đâu, nhưng chỉ nhận được dòng chữ lạnh lùng: “Về nhà mẹ. Anh cứ lo cho con đi.”

Bàng hoàng, tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tối hôm qua chúng tôi vẫn ăn cơm cùng nhau, em còn cười khi tôi đùa với con. Tôi nhớ mình đã ôm em từ phía sau khi em rửa bát, em chỉ khẽ gạt tay tôi ra, bảo mệt. Là dấu hiệu gì chăng?



Đứa bé gào khóc, miệng há hốc, đói sữa. Tôi loay hoay tìm bình sữa trữ đông trong tủ lạnh, nhưng em mang đi cả. Không một chút chuẩn bị, em để lại cho tôi một đứa trẻ sơ sinh đang cần mẹ hơn bất kỳ ai.

Tôi chạy sang nhà hàng xóm xin sữa bột, tay run lên vì lo, vì giận, vì sợ. Con tôi uống lấy uống để rồi nấc nghẹn, vừa bú vừa khóc. Tôi lau nước mắt cho con, mà mắt mình cũng ướt nhòe.

Sau hai ngày, em nhắn: “Muốn tôi quay lại thì anh phải xin lỗi.” Không một lời giải thích. Tôi ngồi thẫn thờ bên con, nhớ những ngày hai đứa còn yêu nhau say đắm, nhớ ánh mắt em khi lần đầu biết mình mang thai. Vậy mà giờ đây, chúng tôi đứng hai đầu chiến tuyến, kẻ ôm con, người ôm giận.

Tôi không rõ mình đã sai điều gì. Tôi luôn cố gắng chu cấp đầy đủ, dù áp lực công việc ngày một đè nặng. Có lẽ tôi vô tâm? Hay lời nói nào đó khiến em tổn thương? Nhưng chẳng lẽ mọi thứ lại dễ dàng đổ vỡ như vậy?

Tôi nhắn lại: “Nếu em muốn anh xin lỗi chỉ để em quay về, thì xin lỗi. Nhưng anh muốn biết vì sao em đi, vì sao em bỏ mặc con?”

Ba ngày sau, em quay về. Không mang theo vali, không ôm con, chỉ đứng trước cửa nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ. Tôi mở cửa, lặng lẽ tránh ánh mắt em.

Con thấy mẹ liền òa khóc. Em bối rối, định bước tới nhưng rồi đứng yên. “Tôi về lấy ít đồ,” em nói nhỏ. Tôi không giữ.

Tối đó, tôi nằm nhìn trần nhà. Trong bóng tối, tiếng con thở đều đặn vang lên như lời trách móc. Tôi nhớ em. Nhớ nụ cười em, giọng nói em, và cả những lần em khóc trong đêm vì đau lưng, vì sữa tắc. Nhưng tôi cũng nhớ ánh mắt lạnh lùng hôm nay, nhớ câu nói như cắt vào lòng: “Tôi về lấy ít đồ.”

Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ phép. Tôi đưa con đến nhà ngoại, gõ cửa như một kẻ cầu xin. Mẹ vợ mở cửa, ánh mắt vừa thương hại vừa khắt khe. Tôi nói muốn gặp em.

Em ra, bế con mà nước mắt trào ra. “Em mệt,” em chỉ nói vậy. “Em đã quá mệt mỏi rồi.” Tôi nghe tim mình như rạn vỡ.

Tôi hỏi: “Mệt vì điều gì? Vì anh không đủ tốt? Hay vì em thấy cô đơn trong chính cuộc hôn nhân này?”

Em ngước lên, ánh mắt đẫm lệ. “Anh không sai... Nhưng cũng chẳng đúng. Em chỉ thấy mình như biến mất từ ngày làm mẹ. Em như cái bóng trong căn nhà đó. Anh đi làm, anh mệt, nhưng em thì sao? Em cũng mệt! Nhưng chẳng ai hỏi.”

Tôi chết lặng. Em nói tiếp, giọng nghẹn ngào: “Em không ghét con. Em yêu con. Nhưng em sợ... Em sợ mình không còn là chính mình nữa. Sợ mỗi ngày thức dậy chỉ để sống cho người khác.”

Tôi ôm em, lần đầu tiên sau nhiều tháng. Không lời trách móc, không gắt gỏng. Chỉ là cái ôm của người chồng từng yêu vợ đến đau lòng.

Sau lần đó, em chưa về lại ngay. Em bảo cần thời gian. Tôi tôn trọng. Mỗi ngày, tôi đều nhắn tin, kể em nghe hôm nay con cười thế nào, biết lật ra sao. Em trả lời thưa thớt, nhưng không lạnh lùng như trước.

Một tối, tôi nhận được tin nhắn: “Anh có thể đến đón mẹ con em không?”

Tôi chạy đi, như một đứa trẻ háo hức được gặp lại người bạn thân sau bao ngày xa cách. Em đứng đó, tay nắm vali, con cười tươi trong vòng tay mẹ.

Chúng tôi bắt đầu lại. Không hứa hẹn điều gì lớn lao, chỉ là cùng nhau học cách yêu lại từ những điều nhỏ bé. Tôi chia sẻ việc nhà, chăm con, học cách lắng nghe hơn là chỉ nói. Em bắt đầu viết lại blog, kể về hành trình làm mẹ.

Một ngày, tôi vô tình đọc được bài viết em đăng công khai: “Người ta nói mẹ là thiên chức, nhưng ít ai hỏi ‘Mẹ có ổn không?’ Tôi đã từng muốn biến mất, từng ghét bản thân vì suy nghĩ ấy. Nhưng may mắn, tôi có người chồng biết quay đầu, biết lắng nghe. Không ai hoàn hảo. Nhưng nếu còn thương nhau, xin hãy học cách cùng nhau lớn lên.”

Tôi lặng người. Trong căn nhà nhỏ, tiếng con bi bô tập nói, ánh đèn bếp hắt vào gương mặt em – người phụ nữ từng gồng mình chịu đựng trong thầm lặng. Tôi bước tới, vòng tay ôm lấy cả hai mẹ con.

Bây giờ, đôi khi em vẫn cáu gắt, tôi vẫn bận rộn, nhưng khác trước – chúng tôi không còn im lặng. Em nói ra, tôi lắng nghe. Tôi mệt, em xoa vai. Chúng tôi không còn tìm cách thắng nhau, chỉ tìm cách giữ nhau.

Tôi từng nghĩ hôn nhân là cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng giờ tôi hiểu, hôn nhân là cả hai cùng cố gắng để không một ai phải chịu đựng một mình.

Đứa trẻ lên ba, cười toe toét chạy trong sân. Em ngồi thảnh thơi trên bậc thềm, tay cầm ly trà nóng, ánh mắt dịu dàng nhìn con. Tôi bước ra, nhẹ nhàng đặt tay lên vai em.

Em nhìn tôi, mắt vẫn như ngày đầu – trong trẻo, dịu dàng nhưng nay đã thêm lớp chiều sâu của người từng trải. “Cảm ơn anh,” em khẽ nói.

Tôi không hỏi lý do. Bởi tôi biết, lời cảm ơn ấy chứa cả những ngày mệt mỏi em đã đi qua, chứa cả sự thứ tha và bắt đầu mới mẻ mà chúng tôi đang cùng nhau viết tiếp.

Và tôi biết, chúng tôi đã không còn là hai con người cũ. Nhưng chính vì vậy, chúng tôi yêu nhau hơn.

Bởi sau tất cả, chúng tôi đã học được cách giữ lại gia đình – không phải bằng lời xin lỗi, mà bằng tình yêu trưởng thành và sự thấu hiểu.