Tại một bệnh viện nhỏ nằm giữa vùng ngoại ô heo hút, hành lang dài phủ sắc trắng lạnh lẽo vẫn không ngừng vọng lại tiếng máy monitor và mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Trong khung cảnh đó, người ta thường dễ bỏ qua mọi chi tiết nhỏ nhặt. Nhưng có một người phụ nữ tên Lan thì không thể bị lãng quên. Mỗi ngày, cô xuất hiện đều đặn trong chiếc váy đỏ – rực rỡ một cách lạc lõng giữa nơi vốn chỉ toàn gam màu ảm đạm.
Chiếc váy ấy đã cũ, phần gấu váy sờn đi, thỉnh thoảng lộ ra vài đường chỉ bung. Thế nhưng Lan vẫn mặc nó mỗi ngày, không chệch đi dù chỉ một lần. Dù trời nắng hay mưa, cô luôn ngồi bên giường bệnh của cậu con trai năm tuổi – bé Minh – đang chiến đấu từng giây phút với căn bệnh bạch cầu quái ác. Gương mặt Minh xanh xao, đôi mắt thỉnh thoảng mở ra rồi lại nhắm nghiền, nhưng mỗi lần thấy mẹ, môi cậu lại khẽ mấp máy như muốn cười.
Trong mắt những người khác, chiếc váy đỏ của Lan là một điều kỳ quặc. Bệnh viện không phải sàn diễn thời trang. Y tá thì thầm sau lưng cô, bệnh nhân nhìn cô với ánh mắt tò mò pha chút dè bỉu. Những lời xì xào như lưỡi dao cứa nhẹ vào lòng Lan: "Không biết chăm con hay diễn trò", "Bệnh nặng thế mà còn bận để ý ăn diện", "Muốn gây chú ý chắc?" Nhưng Lan không thanh minh. Cô chỉ im lặng, chăm sóc Minh từng chút một, lau mặt, đút cháo, và hát ru cho con bằng chất giọng trầm ấm đặc biệt mà chỉ những người từng vỡ tan mới có.
Một chiều hoàng hôn mờ nhạt, ánh sáng xuyên qua cửa kính làm làn da Lan thêm nhợt nhạt. Minh hôm ấy yếu hơn thường ngày. Cậu bé nắm lấy tay mẹ, bàn tay gầy guộc bé xíu run rẩy: "Mẹ ơi... mẹ mặc váy đỏ... con mạnh như siêu nhân...". Lan cúi xuống, mỉm cười dịu dàng, hôn nhẹ lên trán con. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, giọt nước mắt của cô lặng lẽ rơi trên má Minh, thấm vào làn da cậu bé đang lặng dần.
Bà cụ nằm giường bên cạnh không nhịn được, quay sang hỏi thẳng: "Cô Lan à, người ta nói suốt ngày đó. Sao không mặc cái gì bình thường cho đỡ mang tiếng?" Lan siết nhẹ bàn tay con trai, giọng nhỏ và khản đặc: "Tôi quen rồi, thưa bà. Minh quen rồi...". Đôi mắt bà cụ thoáng dao động, nhưng không nói gì thêm.
Ngày thứ mười lăm trôi qua. Bác sĩ vào phòng, ánh mắt trầm ngâm. "Tình hình của cháu Minh xấu đi. Chúng tôi đang làm hết sức...". Không khí trong phòng trở nên đặc quánh. Lan không nói gì, chỉ cúi đầu, ôm con sát vào ngực, như thể đang truyền hơi ấm cuối cùng còn sót lại từ người mẹ sang đứa con bé bỏng.
Chiều muộn hôm đó, Hùng – chồng Lan – xuất hiện sau mười lăm ngày đi làm thuê ở công trình tận biên giới. Anh lặng lẽ đi qua hành lang, ánh mắt ai oán như gió mòn đá. Khi bước vào phòng, anh chỉ ôm chầm lấy vợ, rồi ngồi xuống nắm tay Minh, không nói lời nào. Sự kiên nhẫn mấy ngày qua của người ngoài dường như đã tới hạn. Một y tá trẻ, vốn đã nhịn lâu, bất ngờ buông lời: "Anh Hùng... sao chị Lan cứ mặc cái váy đó mãi vậy? Người ta nhìn vào... thấy khó chịu lắm!"
Hùng quay đầu nhìn người y tá ấy. Gương mặt anh cứng lại, môi mím chặt. Một lúc sau, anh mới cất giọng khàn khàn: "Chiếc váy này... là món quà duy nhất chúng tôi từng mua cho Minh. Khi nó khỏe mạnh, nó rất mê phim siêu nhân. Cứ năn nỉ mẹ mặc váy đỏ giống mấy người hùng trong phim. Cứ tưởng tượng mẹ là siêu nhân bảo vệ nó. Chúng tôi nghèo, chỉ mua nổi một cái. Nó vui lắm. Nó tin khi mẹ mặc váy đỏ, nó sẽ không sao. Bây giờ... nếu thay ra... nó sẽ nghĩ mẹ đã từ bỏ. Mà Lan không nỡ."
Cả hành lang chìm vào tĩnh lặng. Không ai nói thêm lời nào. Mỗi người đều tránh ánh mắt của người khác. Những lời dè bỉu, chế nhạo, so sánh, đố kỵ – tất cả như một lớp bụi dơ bẩn bị gột rửa bởi một cơn mưa đột ngột. Ánh mắt của y tá trẻ rưng rưng, cô cúi đầu, lí nhí xin lỗi. Bà cụ giường bên quay mặt vào tường, khẽ chấm nước mắt bằng tay áo.
Tối ấy, Lan vẫn ngồi bên giường Minh, nắm chặt tay con. Chiếc váy đỏ ánh lên dưới ánh đèn huỳnh quang chập chờn. "Mẹ hát đi... mẹ là siêu nhân mà..." – Minh thì thầm. Cô gật đầu, hát khẽ bài hát ru quen thuộc. Lần này, là bài mà hai mẹ con cùng đặt lời từ hồi Minh còn bi bô nói. Mỗi từ, mỗi giai điệu như nối nhịp sinh mệnh của cậu bé nhỏ bé với niềm tin sống dai dẳng của người mẹ.
Một phép màu tưởng chừng không thể, lại bắt đầu từ những điều kỳ lạ nhất. Sáng hôm sau, bác sĩ kinh ngạc khi thấy các chỉ số của Minh có dấu hiệu ổn định. "Có thể... cậu bé đang phản ứng tốt với thuốc. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm." Lan không khóc, chỉ nở một nụ cười thật lâu. Chiếc váy đỏ hôm ấy, được cô vuốt lại thật phẳng, như thể chính nó đang mang theo lời hứa sinh tồn.
Những ngày sau đó, Minh hồi phục chậm nhưng vững. Mỗi lần mở mắt, cậu lại hỏi mẹ: "Vẫn là váy đỏ hả mẹ?" – Lan gật đầu, và Minh lại nhắm mắt, yên tâm ngủ tiếp. Bệnh viện dần thay đổi ánh nhìn. Không còn tiếng xì xào. Thay vào đó là những ly trà nóng, những ánh mắt cúi chào, những cái siết tay ngắn gọn nhưng chân thành.
Một tháng sau, Minh được xuất viện trong tiếng vỗ tay khẽ của các y tá và bệnh nhân. Cậu bé mặc áo choàng siêu nhân, còn Lan – trong chiếc váy đỏ vẫn sờn cũ – dắt tay con bước qua hành lang. Chiếc váy ấy, giờ không còn là sự lạc lõng. Nó là biểu tượng. Là niềm tin. Là chứng tích của một người mẹ chưa từng rời bỏ đức tin vào con mình.
Người ta nói mãi về câu chuyện đó, không phải như một chuyện lạ, mà như một bài học. Về lòng kiên định. Về sự hy sinh. Và về việc – trước khi phán xét một ai – hãy lắng nghe câu chuyện mà họ đang âm thầm mang trên vai.
Chiếc váy đỏ vẫn được Lan giữ gìn cẩn thận. Không phải để mặc, mà để nhớ rằng: đã có một thời, chỉ với một chiếc váy cũ và tình yêu vô điều kiện, một người mẹ đã chiến thắng cả cái chết.