Bảy năm hôn nhân, bảy năm tôi và Long cùng nhau xây dựng tổ ấm. Chúng tôi có một cô con gái bé bỏng, Bảo An, là kết quả của tình yêu thuở ban đầu. Cuộc sống của chúng tôi, tôi từng nghĩ, cứ thế bình dị trôi qua, dù Long không phải là người đàn ông quá lãng mạn hay chu đáo. Anh thường viện cớ công việc bận rộn để trốn tránh những trách nhiệm nhỏ nhặt trong gia đình. Những buổi tối tôi một mình loay hoay với cơm nước, An thì bi bô gọi "ba ơi" trong vô vọng, tôi vẫn tự nhủ rằng anh đang nỗ lực vì tương lai của ba mẹ con. Tôi tin vào những lời anh nói, tin vào vẻ mặt mệt mỏi của anh mỗi khi anh trở về nhà muộn. Anh là chồng tôi, là cha của con gái tôi, lẽ nào anh lại lừa dối tôi?
Thế rồi, một biến cố ập đến, xé tan tấm màn bình yên giả tạo ấy. Bảo An, con gái nhỏ của chúng tôi, đột ngột đổ bệnh. Bác sĩ thông báo một tin sét đánh: con bé mắc bệnh hiểm nghèo, cần phải phẫu thuật gấp, và chi phí điều trị vô cùng tốn kém. Trái tim tôi như vỡ vụn. Tôi ôm chặt lấy con, nước mắt lăn dài. Bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu hy vọng tôi dành cho con bé bỗng chốc tan thành mây khói. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ còn biết bám víu vào Long, người đàn ông mà tôi tin rằng sẽ cùng tôi vượt qua sóng gió này.
Tôi mong chờ Long sẽ ở bên tôi, cùng tôi gánh vác gánh nặng. Nhưng anh lại tỏ ra thờ ơ đến đáng sợ. Anh vẫn đi làm đều đặn, vẫn về nhà muộn, và vẫn mang theo cái vẻ mệt mỏi quen thuộc. Khi tôi nói về chi phí phẫu thuật khổng lồ, anh chỉ ậm ừ, rồi lại viện cớ công việc bận rộn, không có thời gian lo liệu. Tôi nhìn anh, lòng tôi quặn thắt. Anh ấy là cha của An mà, sao anh ấy có thể vô tâm đến vậy? Hay là anh ấy cũng đang lo lắng, chỉ là không thể hiện ra ngoài? Tôi cố gắng tự an ủi mình, cố gắng tìm một lý do để biện minh cho sự lạnh nhạt của anh.
Trong lúc khó khăn nhất, khi tôi cần tiền để đóng viện phí cho con, tôi phát hiện ra một sự thật kinh hoàng. Sổ tiết kiệm chung của hai vợ chồng, bao nhiêu năm chắt chiu, dành dụm, đã trống rỗng. Long đã rút hết tiền. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi gọi điện cho Long, nhưng anh không bắt máy. Tôi nhắn tin, anh cũng không trả lời. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi. Tôi bắt đầu nghi ngờ, không phải chỉ là sự thờ ơ, mà là một sự phản bội tàn nhẫn.
Tôi quyết định tìm đến công ty Long. Tôi cứ nghĩ anh đang bận rộn với những dự án lớn, những cuộc họp quan trọng. Nhưng khi tôi đến nơi, một cú sốc nữa lại giáng xuống đầu tôi. Người quản lý cho biết, Long đã nộp đơn xin nghỉ việc từ rất lâu rồi. Anh ta không còn làm việc ở đây nữa. Cảm giác bị lừa dối, bị phản bội dâng trào trong lòng tôi. Tôi không khóc. Tôi chỉ cảm thấy một sự trống rỗng đến cùng cực. Long đã lừa dối tôi, đã lừa dối cả con gái tôi. Anh ta là ai? Anh ta đã đi đâu? Và anh ta đã làm gì với số tiền đó?
Nỗi đau đớn và sự giận dữ như thiêu đốt trong lòng tôi. Tôi không thể tin rằng người đàn ông tôi đã từng yêu thương, đã từng tin tưởng lại có thể lừa dối tôi một cách tàn nhẫn đến vậy. Tôi quyết định phải tìm ra sự thật. Tôi không thể để anh ta biến mất một cách bí ẩn như vậy, không thể để anh ta phủi bỏ trách nhiệm với con gái mình.
Tôi bắt đầu tìm kiếm Long. Tôi hỏi bạn bè, đồng nghiệp cũ của anh, nhưng không ai biết anh đã đi đâu. Anh ta như bốc hơi khỏi cuộc đời tôi. Một sự tuyệt vọng bao trùm lấy tôi, nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến An, nghĩ đến đứa con gái bé bỏng đang nằm trên giường bệnh, cần tôi mạnh mẽ. Tôi phải tìm ra Long, không phải vì bản thân tôi, mà vì con gái tôi.
Tôi thuê một thám tử tư. Từng ngày trôi qua, tôi sống trong sự chờ đợi, sự lo lắng. Mỗi cuộc điện thoại từ thám tử đều khiến tim tôi đập thình thịch. Rồi một ngày, thám tử báo tin. Anh ta đã tìm thấy Long. Anh ta đang ở một tỉnh lẻ, sống trong một căn nhà khang trang, và đang chăm sóc một người phụ nữ khác cùng một đứa bé trai khỏe mạnh.
Nghe tin đó, cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi không khóc. Nước mắt tôi đã cạn khô. Tôi chỉ cảm thấy một sự tê dại, một nỗi đau không thể gọi tên. Long đã có một gia đình khác. Anh ta đã lừa dối tôi, lừa dối An, suốt bao nhiêu năm qua. Tất cả những lời biện hộ của anh về công việc, về sự bận rộn, đều là dối trá. Anh ta đã rút hết tiền tiết kiệm của chúng tôi để mua nhà cho gia đình mới của anh ta.
Tôi quyết định tự mình đến tỉnh lẻ đó. Tôi muốn nhìn thấy sự thật bằng chính mắt mình. Khi tôi đứng trước căn nhà đó, tôi thấy Long bước ra, tay dắt một đứa bé trai bụ bẫm, khỏe mạnh. Anh ta cười. Nụ cười đó, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy cười với An như vậy. Một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp bước ra từ trong nhà, ôm lấy Long. Họ là một gia đình hạnh phúc, một gia đình mà Long đã lựa chọn, bỏ lại tôi và An trong nỗi đau đớn tột cùng.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi bước đến, đứng trước mặt Long. Anh ta sững sờ, khuôn mặt anh ta trắng bệch. Người phụ nữ kia và đứa bé trai nhìn tôi đầy sự tò mò. "Long, anh giải thích đi. Anh giải thích tất cả đi." Tôi nói, giọng tôi khàn đặc, đầy sự tức giận và thất vọng.
Long cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt tôi. Anh ta thú nhận tất cả. Anh ta đã có một gia đình khác trước khi cưới tôi. Người phụ nữ kia là người yêu cũ của anh ta, và đứa bé trai là con của anh ta. Anh ta nói, anh ta đã cố gắng che giấu bí mật này suốt bao năm qua, vì anh ta sợ tôi sẽ rời bỏ anh ta, sợ anh ta sẽ mất đi cả hai gia đình. Anh ta nói, anh ta rút hết tiền tiết kiệm là để mua nhà cho gia đình mới của anh ta, vì người phụ nữ kia đang gặp khó khăn.
Tôi đứng đó, lắng nghe lời thú nhận của Long, lòng tôi như hóa đá. Mọi thứ xung quanh tôi dường như sụp đổ. Bảy năm hôn nhân, bảy năm tình yêu, bảy năm niềm tin, tất cả đều là giả dối. Tôi nhìn Long, nhìn khuôn mặt hèn hạ của anh ta, và tôi cảm thấy một sự ghê tởm tột độ. Tôi không khóc lóc, không gào thét. Tôi chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi.
Tôi trở về nhà, thu xếp mọi thứ. Tôi không muốn dây dưa thêm một giây phút nào nữa với người đàn ông đã lừa dối tôi. Tôi đặt Bảo An vào lòng, ôm chặt con bé. Con bé là tất cả những gì tôi có. Tôi sẽ mạnh mẽ vì con, tôi sẽ chiến đấu vì con. Tôi quyết định đưa con đi chữa bệnh một mình. Tôi không cần Long nữa.
Tôi bán tất cả những món đồ có giá trị, vay mượn bạn bè, người thân, và thậm chí cả ngân hàng để có đủ tiền cho ca phẫu thuật của An. Mặc dù khó khăn chồng chất, tôi vẫn giữ vững tinh thần. Tôi tin rằng, chỉ cần tôi kiên cường, chỉ cần tôi nỗ lực, con gái tôi sẽ vượt qua.
Trong những ngày tháng gian nan ở bệnh viện, tôi một mình chăm sóc An. Con bé yếu ớt, nhưng đôi mắt nó vẫn ánh lên sự lạc quan và niềm tin. Tôi nhìn con, lòng tôi quặn thắt. Con bé còn quá nhỏ để phải chịu đựng nỗi đau này. Tôi đã từng trách Long, từng hận anh ta. Nhưng giờ đây, tôi không còn nghĩ đến anh ta nữa. Tôi chỉ muốn dành tất cả thời gian và tâm sức của mình cho An.
Bác sĩ nói, ca phẫu thuật của An rất phức tạp, tỷ lệ thành công không cao. Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi cầu nguyện, tôi tin vào phép màu. Tôi tin rằng, con gái tôi sẽ vượt qua.
Trong thời gian đó, mẹ tôi và em gái tôi, những người luôn yêu thương và ủng hộ tôi, đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho tôi. Mẹ tôi từ quê lên, chăm sóc tôi và An. Bà nấu những món ăn ngon, bà kể chuyện cho An nghe, và bà luôn động viên tôi. Em gái tôi thì giúp tôi lo liệu mọi thủ tục hành chính, tìm kiếm những thông tin về bệnh của An. Tôi cảm thấy biết ơn vô cùng vì đã có một gia đình tuyệt vời như vậy.
Cuối cùng, ngày phẫu thuật của An cũng đến. Tôi đưa con bé vào phòng mổ, lòng tôi như lửa đốt. Tôi ngồi ở ngoài, từng phút, từng giây trôi qua đều như dài vô tận. Tôi cầu nguyện, cầu nguyện cho con gái tôi. Sau nhiều giờ đồng hồ, bác sĩ bước ra, thông báo ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. An đã vượt qua. Nước mắt tôi lăn dài. Đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, của niềm hạnh phúc vỡ òa. Tôi ôm chặt lấy mẹ và em gái, khóc nức nở.
Sau ca phẫu thuật, Bảo An dần hồi phục. Con bé không còn phải chịu đựng những cơn đau hành hạ nữa. Khuôn mặt con bé tươi tắn hơn, nụ cười con bé rạng rỡ hơn. Tôi nhìn con, lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi biết rằng, tôi đã vượt qua được cơn bão tố lớn nhất trong cuộc đời mình.
Tôi nộp đơn ly hôn Long. Anh ta chấp nhận. Chúng tôi chia tay trong im lặng. Tôi không cần bất cứ thứ gì từ anh ta, ngoài việc anh ta không được làm phiền cuộc sống của tôi và An nữa. Tôi không còn hận Long nữa. Tôi chỉ cảm thấy thương hại anh ta, một người đàn ông hèn nhát, vô trách nhiệm, đã đánh mất đi những điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.
Cuộc sống của hai mẹ con tôi bước sang một trang mới. Tôi và An cùng nhau xây dựng một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Tôi dành tất cả tình yêu thương và thời gian của mình cho con. An lớn lên trong vòng tay yêu thương của tôi, của bà ngoại, và của dì. Con bé thông minh, ngoan ngoãn, và rất hiểu chuyện. Nó là động lực, là ánh sáng trong cuộc đời tôi.
Tôi tiếp tục công việc của mình. Tôi không còn chạy theo tiền bạc nữa. Tôi chỉ muốn làm việc để có đủ tiền trang trải cuộc sống, để lo cho An. Tôi tham gia vào các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những đứa trẻ mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi muốn lan tỏa tình yêu thương, lan tỏa niềm hy vọng đến cho những mảnh đời bất hạnh.
Bẵng đi vài năm, Bảo An đã hoàn toàn khỏe mạnh. Con bé trở thành một cô bé xinh đẹp, thông minh và đầy nghị lực. Tôi đã mua được một căn nhà nhỏ ấm cúng, nơi hai mẹ con tôi có thể sống một cuộc sống bình yên. Mẹ tôi và em gái tôi vẫn thường xuyên đến thăm chúng tôi, và chúng tôi có những bữa cơm sum vầy, ấm áp.
Một ngày nọ, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một bệnh viện. Họ thông báo rằng Long đang trong tình trạng nguy kịch vì một tai nạn giao thông. Anh ta đang nằm trong bệnh viện, không một ai thân thích ở bên. Lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác khó tả. Tôi đã từng căm ghét anh ta, từng muốn anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi. Nhưng giờ đây, khi nghe tin anh ta đang hấp hối, tôi lại cảm thấy một chút thương cảm.
Tôi kể cho An nghe về tình trạng của Long. Con bé im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Mẹ ơi, con muốn đến thăm ba." Tôi ngạc nhiên. "Con không giận ba sao?" Tôi hỏi. An nhìn tôi, ánh mắt nó bình thản. "Con không giận nữa đâu mẹ. Ba dù sao cũng là ba của con."
Tôi và An đến bệnh viện thăm Long. Anh ta nằm đó, yếu ớt trên giường bệnh. Anh ta nhìn thấy tôi và An, ánh mắt anh ta ánh lên sự ngạc nhiên, hối lỗi và cả sự biết ơn. "An... con gái của ba..." Anh ta thì thầm, giọng anh ta yếu ớt. "Ba xin lỗi con. Ba đã sai rồi. Ba đã làm khổ mẹ con."
An nắm lấy tay Long, nước mắt con bé lăn dài. "Không sao đâu ba. Con không giận ba đâu. Con chỉ mong ba sẽ bình an." Tôi nhìn Long, nhìn sự hối hận trong ánh mắt anh ta. Tôi không còn giận anh ta nữa. Tôi chỉ thấy thương hại anh ta, một người đàn ông đã đánh mất đi những điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.
Sau vài ngày, Long ra đi thanh thản. Đám tang của anh ta rất đơn giản, chỉ có tôi, An, và gia đình của anh ta. Tôi không khóc. Tôi chỉ cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng. Mọi gánh nặng, mọi nỗi oán hận bấy lâu nay đã được trút bỏ.
Cuộc sống của hai mẹ con tôi tiếp tục trôi đi trong sự bình yên và hạnh phúc. An lớn lên, trở thành một cô gái tài năng và nhân ái. Con bé theo học ngành y, với mong muốn trở thành một bác sĩ giỏi, để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, giống như con bé ngày xưa. Tôi nhìn An, lòng tôi tràn ngập tự hào. Con bé là tất cả những gì tôi có, là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi, Hương, giờ đây không chỉ là một người mẹ, mà còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, đã vượt qua mọi sóng gió. Tôi tin rằng, dù cuộc đời có khó khăn đến mấy, chỉ cần có tình yêu thương, có niềm tin, thì mọi thử thách đều sẽ qua đi, và hạnh phúc sẽ đến. Và tôi biết, An, con gái tôi, sẽ luôn là ánh sáng, là động lực để tôi tiếp tục sống một cuộc đời ý nghĩa.