Min menu

Pages

Con trai đi công tác, bố chồng lé:n gọi con dâu vào phòng m:ỗi đ:êm: Ngày trở về, anh ch:ết lặn:g khi chứng kiến cảnh tượng k::inh h::oà::ng...

 Trong căn nhà gỗ cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm nhỏ, mùi thời gian dường như đã bám chặt vào từng thớ gỗ, từng vật dụng. Tôi là Lan, vợ của Tuấn, một kỹ sư cầu đường mà công việc thường xuyên đòi hỏi anh phải đi công tác dài ngày. Tôi đã dần quen với sự vắng mặt của chồng, quen với những buổi tối chỉ có hai bố con trong ngôi nhà rộng lớn, trống trải. Tuy nhiên, điều tôi không thể quen được là cái bầu không khí nặng nề, sự im ắng đáng sợ mỗi khi Tuấn đi vắng, và đặc biệt là những hành động khó hiểu của bố chồng tôi, ông Tâm.

Ông Tâm là một người đàn ông gầy gò, ít nói, với ánh mắt lúc nào cũng như ẩn chứa điều gì đó xa xăm, khó hiểu. Mỗi lần Tuấn đi công tác, khi tôi ở nhà một mình, ông lại thường gọi tôi vào phòng riêng. Giọng ông thì thầm, gần như là một lời ra lệnh: "Lan, vào đây với bố. Có chuyện cần nói." Mỗi lần nghe câu đó, tim tôi lại thót lại, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tôi không hiểu tại sao ông lại muốn nói chuyện riêng với tôi, và tại sao ông lại tỏ ra bí mật đến vậy.



Căn phòng của ông Tâm luôn u ám, với mùi gỗ cũ kỹ đặc trưng và ánh sáng vàng vọt hắt ra từ ngọn đèn bàn lờ mờ. Mỗi khi tôi bước vào, ông Tâm lại cẩn thận khép chặt cửa sau lưng tôi, ánh mắt liếc qua khe cửa như để chắc chắn không ai nghe thấy, không ai nhìn thấy. Ông hỏi tôi những chuyện lặt vặt về cuộc sống hàng ngày, về những món ăn tôi nấu, về những đứa cháu. Nhưng giọng ông thì thầm, thì thầm đến mức tôi phải cố gắng lắng nghe. Ánh mắt ông thì lại khác, ánh mắt ấy như cất giấu hàng vạn điều, hàng vạn nỗi niềm mà ông không thể nói ra.

Có lần, ông đưa tôi xem một tấm ảnh cũ trong điện thoại của ông. Đó là một bức ảnh đen trắng đã phai màu, chụp một người phụ nữ trẻ, rất xinh đẹp. Ông chỉ vào tấm ảnh, ánh mắt ông thoáng chút dịu dàng, nhưng rồi ông lại vội vàng cất đi như phạm phải một điều cấm kỵ. Tôi thắc mắc, nhưng không dám hỏi. Tôi luôn rời khỏi phòng ông với trái tim đập dồn dập, và một nỗi lo lắng mơ hồ không tên. Tôi không dám kể với Tuấn vì sợ anh sẽ nghĩ tôi nhạy cảm quá mức, hoặc tệ hơn, nghi ngờ tôi về một điều gì đó mờ ám.

Nỗi lo lắng của tôi cứ lớn dần theo thời gian. Tôi bắt đầu chú ý hơn đến những hành động của ông Tâm. Ông thường xuyên ngồi một mình trong phòng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ông thở dài. Có những đêm, tôi nghe thấy tiếng ông ho khan, rồi lại im lặng. Tôi lo lắng cho sức khỏe của ông, nhưng ông luôn từ chối đi khám bác sĩ. Ông nói ông không sao, chỉ là do tuổi già.

Tôi cũng nhận thấy Tuấn ngày càng xa cách tôi. Anh ấy ít gọi điện về nhà hơn, ít chia sẻ về công việc hơn. Mỗi khi tôi đề cập đến việc anh ấy đi công tác quá nhiều, hay những thay đổi trong thái độ của anh ấy, anh ấy lại gắt gỏng, nói tôi quá đa nghi. Tôi cảm thấy mình thật cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.

Tôi bắt đầu tìm kiếm những dấu hiệu khác. Tôi lục lọi tủ quần áo của Tuấn, hy vọng tìm thấy một thứ gì đó có thể giải thích được những hành động của anh ấy. Nhưng tôi không tìm thấy gì cả. Tôi lại tự trách mình, tự nhủ rằng mình quá nhạy cảm, quá suy diễn. Có lẽ, anh ấy chỉ bận rộn công việc thật. Có lẽ, ông Tâm chỉ muốn trò chuyện với con dâu vì cô đơn.

Tuy nhiên, linh cảm của một người phụ nữ, linh cảm của một người vợ, luôn mách bảo tôi rằng có điều gì đó không ổn. Tôi không thể nào thoát khỏi những nghi ngờ đang gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi cảm thấy như có một bức tường vô hình đang mọc lên giữa tôi và Tuấn, giữa tôi và ông Tâm. Tôi muốn biết sự thật, dù sự thật đó có tàn khốc đến đâu.

Một đêm mưa tầm tã, gió giật mạnh làm rung chuyển cả căn nhà gỗ cũ kỹ. Tuấn đang đi công tác, chỉ có tôi và ông Tâm ở nhà. Sấm chớp giật liên hồi, khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng ông Tâm gọi gấp gáp hơn thường lệ: "Lan! Vào đây, nhanh lên!" Tim tôi thót lại vì sợ hãi. Giọng ông khàn đặc, đầy vẻ lo lắng.

Tôi vội vàng khoác vội chiếc áo, bước ra khỏi phòng. Khi tôi đến phòng ông Tâm, tôi thấy ông đã ngồi sẵn bên bàn, trước mặt là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đã mở khóa. Ánh mắt ông hoảng hốt, liên tục liếc ra phía cửa. Ông chỉ vào chiếc hộp, giọng ông trầm hơn bao giờ hết: "Con nhìn cái này. Bố cần con giúp, nhưng không được nói với ai."

Tôi chưa kịp hỏi chiếc hộp đó là gì, chưa kịp nhìn rõ bên trong có gì, thì tiếng cửa chính bật tung dưới nhà. Một tiếng động lớn vang lên, làm tôi giật mình. Tiếng bước chân dồn dập vang lên cầu thang, đầy vẻ vội vã và gấp gáp. Ông Tâm hốt hoảng, vội vàng đẩy chiếc hộp gỗ xuống gầm bàn. Ánh mắt ông đầy vẻ hoảng loạn, nhưng cũng pha lẫn sự kiên quyết.

Cửa phòng bật mở một cách đột ngột – Tuấn đứng đó, áo mưa chưa cởi, mái tóc nhỏ nước lã chã, đôi mắt anh đỏ ngầu. Anh nhìn tôi, rồi nhìn bố, ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc hộp gỗ đang nằm dưới gầm bàn, nơi cánh cửa đang khép hờ. "Hai người đang làm gì?" – giọng anh khàn đặc, mang theo sự giận dữ và ngờ vực. Tuấn tiến lại gần, chỉ tay vào bố: "Bố, con muốn nghe sự thật. Mỗi lần con đi vắng, bố gọi vợ con vào đây làm gì? Đừng bảo là chuyện nhà cửa nữa."

Không khí trong căn phòng đặc quánh lại. Tiếng mưa vẫn rơi rào rào ngoài cửa sổ, nhưng dường như tất cả đều im lặng trước sự căng thẳng tột độ giữa ba con người. Tôi cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ, vừa sợ hãi, vừa thất vọng. Mọi sự nghi ngờ bấy lâu nay của tôi dường như đang được xác nhận. Long đã hiểu lầm, và anh ấy đang giận dữ.

Ông Tâm lặng im một lúc lâu, đôi vai ông khẽ run lên. Đôi mắt ông không còn giấu giếm, chỉ còn lại nỗi mệt mỏi và những ký ức cũ kỹ. Ông nhìn Tuấn, nhìn tôi, rồi thở dài một tiếng nặng nề. Ông chậm rãi đứng dậy, cúi xuống, kéo chiếc hộp gỗ ra khỏi gầm bàn, đặt lên bàn.

Tôi và Tuấn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, lòng đầy sự hồi hộp và lo lắng. Ông Tâm run rẩy mở nắp hộp. Bên trong là một cuốn album ảnh cũ với những bức ảnh đen trắng đã phai màu của một người phụ nữ trẻ, rất xinh đẹp. Cùng với đó là những lá thư viết tay đã úa màu thời gian. Một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ, như mùi hoa nhài khô, lan tỏa trong không khí.

Ông Tâm nhìn cuốn album, đôi mắt ông đong đầy nước mắt. Ông nói, giọng run run, yếu ớt: "Đây là mẹ Tuấn. Bà ấy... những năm cuối đời bà ấy luôn lo lắng con sẽ quên mất hình bóng mẹ. Bà ấy muốn con luôn nhớ về bà ấy." Ông ấy hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp: "Bố muốn làm một cuốn sách về mẹ con – về chuyện tình của hai người, để tặng con nhân dịp sinh nhật sắp tới. Nhưng bố... bố không biết viết, không giỏi sắp xếp. Bố nhờ Lan giúp."

Nghe ông Tâm giải thích, tôi cảm thấy một nỗi ân hận tột cùng dâng trào trong lòng. Mọi sự nghi ngờ, mọi nỗi lo lắng của tôi đều tan biến, thay vào đó là sự xấu hổ và một chút đau lòng. Tôi đã hiểu lầm ông Tâm, hiểu lầm tình thương của ông dành cho người vợ quá cố, và cả tấm lòng của ông dành cho con trai mình.

Tôi nhìn Tuấn, nước mắt tôi lăn dài trên má. "Anh ơi... em xin lỗi. Em chỉ muốn giúp bố hoàn thành tâm nguyện của ông. Bố bảo phải giữ bí mật vì anh dễ xúc động khi nhắc đến mẹ. Em không ngờ anh lại hiểu lầm đến thế." Giọng tôi nghẹn ngào, đầy vẻ hối hận.

Tuấn nhìn tôi, nhìn bố, ánh mắt anh ấy dần thay đổi. Nỗi giận dữ và ngờ vực tan biến, thay vào đó là sự bàng hoàng và một chút đau khổ. Anh ấy khuỵu gối xuống, ôm lấy cuốn album như ôm lấy ký ức tuổi thơ, ôm lấy hình bóng người mẹ đã khuất. Mưa vẫn rơi rào rào bên ngoài cửa sổ, tiếng gió gào như vỡ òa trong lòng anh. "Con xin lỗi. Con… đã nghi ngờ người thân nhất của mình. Con đã sai." Giọng anh ấy nghẹn ngào, đầy vẻ hối lỗi.

Đêm hôm đó, dưới ánh đèn bàn vàng vọt, ba con người, ba số phận, ngồi lại với nhau. Không còn sự im lặng đáng sợ, không còn những lời thì thầm giấu giếm. Chỉ còn lại tiếng kể chuyện trầm ấm của ông Tâm, tiếng lật từng trang album của tôi, và tiếng nấc nghẹn của Tuấn.

Ông Tâm kể về mẹ Tuấn, về những tháng ngày nghèo khó nhưng đầy ắp tình yêu thương. Ông kể về những khó khăn mà hai vợ chồng đã cùng nhau vượt qua, về những ước mơ giản dị mà họ đã cùng nhau xây đắp. Từng câu chuyện của ông Tâm như một thước phim quay chậm, tái hiện lại hình ảnh một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu, và một tình yêu son sắt, thủy chung.

Tôi lật từng trang album, với những dòng chú thích mà tôi đã ghi bằng nét chữ mềm mại của mình. Mỗi bức ảnh, mỗi lá thư đều là một đoạn ký ức sống động. Những bức ảnh đen trắng, những lá thư viết tay đã phai màu, dường như đang nói lên một câu chuyện tình yêu vượt thời gian.

Tuấn lặng im lắng nghe, thỉnh thoảng anh ấy lại đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh ấy ôm chặt cuốn album vào lòng, như muốn níu giữ lại những ký ức về mẹ. "Bố nhớ mẹ con đến mức không dám nhìn lâu vào ảnh. Nhưng cũng không nỡ cất đi," ông Tâm chia sẻ, giọng ông trầm buồn. Tôi hiểu, nỗi nhớ thương người vợ đã khuất đã gặm nhấm tâm hồn ông Tâm bấy lâu nay.

Căn phòng của ông Tâm, từng là nơi chất chứa những nghi ngờ và bí mật, giờ đây đã mở toang đón ánh sáng. Không còn những lời thì thầm, không còn ánh mắt giấu giếm. Chỉ còn lại sự thấu hiểu, tình thân và niềm tin đã được hàn gắn.

Tuấn đặt bàn tay lên vai bố, ánh mắt anh ấy tràn đầy tình yêu thương và sự hối lỗi. "Con cám ơn bố. Cám ơn bố vì đã không để con quên mẹ. Và cám ơn Lan, vì đã là người hiểu bố hơn cả con." Giọng anh ấy run run, nhưng đầy sự chân thành. Tôi mỉm cười, lòng tôi tràn ngập sự ấm áp. Tôi biết, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ không còn giấu giếm nhau điều gì nữa.

Chiếc hộp gỗ cũ kỹ, vật chứng của một ký ức tưởng chừng bị lãng quên, nay trở thành món quà vô giá, món quà của tình yêu thương, của sự thấu hiểu, và của niềm tin. Nó không chỉ là nơi chứa đựng những kỷ niệm về mẹ Tuấn, mà còn là biểu tượng của sự hàn gắn tình thân, của sự tha thứ và lòng bao dung.

Khi đêm qua đi, căn nhà gỗ cũ kỹ không còn u ám. Ánh bình minh chiếu qua khung cửa, rọi vào ba con người đang ngồi bên nhau, cùng nhau viết tiếp những trang mới của cuộc đời – không còn bí mật, chỉ còn yêu thương. Căn nhà gỗ nhỏ của chúng tôi giờ đây tràn ngập tiếng cười và sự ấm áp.

Tôi và Tuấn đã học được một bài học quý giá về sự tin tưởng và thấu hiểu. Chúng tôi không còn để những bận rộn của công việc, hay những hiểu lầm không đáng có, làm xa cách tình cảm vợ chồng. Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi điều, từ những niềm vui nhỏ nhặt đến những nỗi lo lắng lớn lao. Tình yêu của chúng tôi ngày càng bền chặt hơn, sâu sắc hơn.

Ông Tâm cũng thay đổi rất nhiều. Ông không còn sống trong sự im lặng và nỗi buồn. Ông thường xuyên ra ngoài, đi bộ, trò chuyện với hàng xóm. Ông còn thường xuyên kể chuyện cho các cháu nghe, kể về những ký ức tươi đẹp của ông và mẹ Tuấn. Ánh mắt ông không còn xa xăm nữa, thay vào đó là sự an yên và mãn nguyện.

Chúng tôi cùng nhau hoàn thành cuốn sách về mẹ Tuấn. Tôi đã sắp xếp lại những bức ảnh, những lá thư, và viết thêm những dòng chú thích ý nghĩa. Tuấn đã dành thời gian để cùng tôi xem lại từng chi tiết, và anh ấy cũng viết thêm những cảm nhận của mình về mẹ. Cuốn sách đó không chỉ là món quà dành cho Tuấn, mà còn là món quà dành cho cả gia đình, là một kỷ vật quý giá để chúng tôi luôn nhớ về mẹ Tuấn, về một người phụ nữ tuyệt vời.

Sau khi cuốn sách về mẹ Tuấn được hoàn thành, Tuấn quyết định chia sẻ câu chuyện về mẹ anh ấy trên mạng xã hội. Anh ấy muốn mọi người biết về tình yêu vĩ đại của bố mẹ anh ấy, và về tấm lòng hiếu thảo của ông Tâm. Câu chuyện của gia đình tôi đã nhận được sự quan tâm rất lớn từ cộng đồng. Rất nhiều người đã chia sẻ câu chuyện của mình, về những bí mật gia đình, về những hiểu lầm, và về cách họ đã hàn gắn tình thân.

Chúng tôi nhận được rất nhiều lời động viên, chia sẻ từ mọi người. Có những người đã khóc khi đọc câu chuyện của chúng tôi. Có những người đã nhận ra rằng, họ cũng đang mắc kẹt trong những hiểu lầm tương tự, và họ đã quyết định mở lòng, chia sẻ với gia đình. Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi câu chuyện của gia đình tôi có thể truyền cảm hứng cho nhiều người khác.

Tuấn không còn là một người đàn ông chỉ biết vùi đầu vào công việc. Anh ấy dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho tôi, và cho bố. Anh ấy thường xuyên đưa bố đi chơi, đi du lịch. Anh ấy muốn bù đắp cho bố những năm tháng mà ông đã phải chịu đựng nỗi cô đơn.

Chúng tôi cùng nhau tổ chức một buổi lễ nhỏ tại nhà để tưởng nhớ mẹ Tuấn. Chúng tôi đốt nến, đọc những lá thư của bà, và cùng nhau hát những bài hát mà bà yêu thích. Không khí ấm cúng, tràn ngập tình yêu thương và nỗi nhớ. Tôi biết, mẹ Tuấn sẽ mỉm cười nơi chín suối khi thấy gia đình chúng tôi đã đoàn kết và yêu thương nhau đến vậy.

Tôi mang thai. Khi tôi thông báo tin vui này cho Tuấn và ông Tâm, cả hai đều vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Ông Tâm ôm lấy tôi, nước mắt ông lăn dài. "Bà ấy sẽ rất vui mừng khi biết tin này, Lan à." Tuấn cũng ôm chặt lấy tôi, anh ấy hôn lên trán tôi, ánh mắt anh ấy tràn ngập tình yêu thương và sự biết ơn.

Chúng tôi đặt tên con là An, tên của mẹ Tuấn. Tôi muốn con bé lớn lên, sẽ được biết về câu chuyện của bà nội, về tình yêu vĩ đại của bà dành cho gia đình. Tôi muốn con bé sẽ luôn nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, gia đình vẫn là nơi bình yên nhất, là nơi tràn ngập tình yêu thương và sự thấu hiểu.

Cuộc sống của chúng tôi giờ đây tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Căn nhà gỗ cũ kỹ không còn u ám. Nó đã trở thành một tổ ấm thật sự, nơi mọi người đều được yêu thương, được sẻ chia, và được là chính mình. Tôi biết, chúng tôi đã vượt qua được mọi khó khăn, mọi thử thách, và chúng tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của đời mình.

Câu chuyện của tôi, câu chuyện về Lan và Tuấn, là một minh chứng cho thấy: Bí mật có thể gây ra những hiểu lầm sâu sắc, nhưng sự thật, lòng hiếu thảo và tình yêu thương chân thành có thể hàn gắn mọi vết rạn nứt, mang lại sự bình yên và hạnh phúc cho gia đình. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, hãy luôn tin tưởng vào những người thân yêu, hãy lắng nghe họ, và hãy bao dung, vị tha.

Và tôi biết, hành trình của tôi sẽ còn tiếp tục, với những thử thách mới, những niềm vui mới. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Bởi vì tôi có Tuấn và ông Tâm ở bên cạnh, có một gia đình yêu thương, và có một niềm tin vững chắc vào tình yêu thương.