Căn nhà gỗ cũ kỹ nơi tôi, Lan, sống cùng chồng là Tuấn và bố chồng là ông Tâm, mang một vẻ trầm mặc đặc trưng của những ngôi nhà đã chứng kiến nhiều thăng trầm. Tôi, một người con dâu mới về, cố gắng hòa nhập với nếp sống của gia đình. Chồng tôi, Tuấn, là một kỹ sư cầu đường, công việc thường xuyên đòi hỏi anh phải đi công tác dài ngày, có khi cả tuần, cả tháng trời. Tôi dần quen với sự vắng mặt của anh, với những bữa cơm chỉ có hai bố con dâu ngồi đối diện nhau.
Nhưng điều tôi không quen được là bầu không khí nặng nề và sự im ắng đáng sợ trong căn nhà mỗi khi Tuấn đi vắng. Ông Tâm, bố chồng tôi, là một người ít nói, gầy gò, khuôn mặt khắc khổ hằn lên dấu vết của thời gian và những lo toan. Ông thường xuyên gọi tôi vào phòng riêng khi tôi ở nhà một mình. "Lan, vào đây với bố. Có chuyện cần nói," ông nói, giọng trầm đục. Mỗi lần nghe câu đó, tim tôi lại thót lại, lạnh buốt sống lưng.
Căn phòng của ông Tâm luôn u ám, ngay cả vào ban ngày. Mùi gỗ cũ kỹ, ẩm mốc quyện lẫn với mùi hương trầm thoang thoảng, tạo nên một không khí bí ẩn, khó tả. Ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn ngủ cũ kỹ hắt lên những đồ vật đã phủ bụi thời gian. Ông luôn khép cửa sau lưng tôi một cách cẩn thận, ánh mắt liếc qua khe cửa như để chắc chắn không ai nghe thấy. Hành động ấy càng khiến tôi thêm phần lo lắng.
Trong phòng, ông hỏi tôi những chuyện lặt vặt về cuộc sống hàng ngày, về công việc của tôi, về sức khỏe của Tuấn. Nhưng giọng ông thì thầm, thì thào, ánh mắt ông như cất giấu hàng vạn điều. Có lần, ông bất ngờ đưa tôi xem một tấm ảnh cũ trong điện thoại của ông, một tấm ảnh đen trắng đã phai màu của một người phụ nữ trẻ. Bà ấy có nụ cười hiền hậu, ánh mắt sáng ngời. Tôi chưa kịp hỏi đó là ai, thì ông đã vội vàng cất đi, như thể ông vừa phạm phải một điều cấm kỵ nào đó.
Mỗi lần rời khỏi phòng ông Tâm, tôi lại cảm thấy trái tim mình đập dồn dập, một nỗi lo lắng mơ hồ cứ bám riết lấy tôi. Tôi không dám kể với Tuấn về những cuộc trò chuyện kỳ lạ này. Tôi sợ anh sẽ nghĩ tôi nhạy cảm quá mức, hay tôi đang suy diễn linh tinh. Tôi sợ anh sẽ nghĩ tôi không tin tưởng bố anh. Nhưng sự thật là, những hành động bí ẩn của ông Tâm đã gieo vào lòng tôi một hạt mầm nghi ngờ, khiến tôi không thể yên tâm.
Tôi tự trấn an mình rằng có lẽ ông Tâm chỉ cô đơn khi Tuấn đi vắng, và ông muốn tìm người trò chuyện. Nhưng rồi, những hành động của ông càng ngày càng kỳ lạ. Ông thường xuyên nhìn trộm tôi, ánh mắt ông đầy vẻ suy tư. Có những lúc, tôi thấy ông ngồi một mình trong phòng, lẩm bẩm điều gì đó. Tôi cảm thấy một sự bất an lớn dần trong lòng, một cảm giác rằng có điều gì đó không ổn đang xảy ra trong căn nhà này.
Nỗi lo lắng của tôi lên đến đỉnh điểm vào một đêm mưa tầm tã. Tuấn đang đi công tác ở một tỉnh xa. Bên ngoài, gió rít từng hồi, mưa gõ lộp bộp trên mái nhà. Đột nhiên, tiếng ông Tâm gọi tôi gấp gáp hơn thường lệ: "Lan! Vào đây, nhanh lên!" Tim tôi thót lại vì sợ hãi. Giọng ông đầy vẻ hoảng loạn, gấp gáp.
Tôi run rẩy bước vào phòng ông Tâm. Khi tôi bước vào, ông đã ngồi sẵn bên bàn, trước mặt là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đã mở khóa. Ánh mắt ông đầy vẻ lo lắng, hoảng hốt. Ông chỉ vào chiếc hộp, giọng trầm hơn bao giờ hết: "Con nhìn cái này. Bố cần con giúp, nhưng không được nói với ai."
Tôi chưa kịp hỏi ông cần giúp gì, chưa kịp nhìn vào chiếc hộp, thì một tiếng động lớn vang lên dưới nhà. Tiếng cửa chính bật tung, rồi tiếng bước chân dồn dập vang lên cầu thang. Ông Tâm hốt hoảng, vội vàng đẩy chiếc hộp xuống gầm bàn. Khuôn mặt ông tái mét, ánh mắt ông đầy vẻ sợ hãi.
Cửa phòng bật mở một cách đột ngột. Tuấn đứng đó, áo mưa chưa cởi, mái tóc nhỏ nước, khuôn mặt anh ta đỏ ngầu vì giận dữ. Anh nhìn tôi, nhìn bố, ánh mắt anh dừng lại nơi cánh cửa đang khép hờ. "Hai người đang làm gì?" – giọng anh khàn đặc, đầy vẻ nghi ngờ. Tim tôi như ngừng đập. Toàn bộ cơ thể tôi cứng đờ. Tôi biết, Tuấn đã hiểu lầm.
Tuấn tiến lại gần, chỉ vào bố: "Bố, con muốn nghe sự thật. Mỗi lần con đi vắng, bố gọi vợ con vào đây làm gì? Đừng bảo là chuyện nhà cửa nữa." Giọng anh ta đầy vẻ bức xúc, ánh mắt anh ta đầy sự tức giận và thất vọng. Tôi muốn giải thích, nhưng tôi không thể nói nên lời.
Không khí trong phòng đặc quánh. Ông Tâm lặng im một lúc lâu, đôi mắt ông nhìn Tuấn, rồi nhìn tôi. Ánh mắt ông không còn giấu giếm, không còn vẻ hoảng loạn. Thay vào đó, chỉ còn lại nỗi mệt mỏi và những ký ức cũ kỹ. Ông chậm rãi đứng dậy, bước đến bên gầm bàn, kéo chiếc hộp gỗ ra, đặt lên bàn, và mở nắp.
Bên trong chiếc hộp là một cuốn album ảnh cũ với những bức ảnh đen trắng đã phai màu của một người phụ nữ trẻ, chính là người phụ nữ trong tấm ảnh mà ông đã từng cho tôi xem. Kèm theo đó là những lá thư viết tay đã ố vàng. Ông Tâm nhìn Tuấn, giọng ông run run, đầy sự xúc động: "Đây là mẹ con, Tuấn."
Tuấn chết lặng. Anh ta nhìn cuốn album, đôi mắt anh ta mở to. Anh ta không ngờ, chiếc hộp gỗ đó lại chứa đựng những kỷ vật của mẹ mình. Ông Tâm tiếp tục, giọng ông nghẹn ngào: "Những năm cuối đời, mẹ con luôn lo lắng con sẽ quên mất hình bóng mẹ. Bà ấy sợ con sẽ không nhớ được khuôn mặt bà, không nhớ được giọng nói bà. Bố muốn làm một cuốn sách về mẹ con – về chuyện tình của hai người, để tặng con nhân dịp sinh nhật sắp tới của con."
"Nhưng bố không biết viết, không giỏi sắp xếp. Bố đã già rồi, mắt cũng mờ đi. Bố muốn nhờ Lan giúp. Lan là người cẩn thận, tỉ mỉ. Bố muốn con bé giúp bố sắp xếp những bức ảnh, chép lại những lá thư, và ghi lại những kỷ niệm về mẹ con. Bố bảo Lan phải giữ bí mật vì bố biết con dễ xúc động khi nhắc đến mẹ. Bố không ngờ con lại hiểu lầm đến thế." Ông Tâm nói, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của ông.
Tôi cũng nghẹn ngào giải thích: "Em chỉ muốn giúp bố hoàn thành tâm nguyện. Bố bảo phải giữ bí mật vì anh dễ xúc động khi nhắc đến mẹ. Em không ngờ anh lại hiểu lầm đến thế." Nước mắt tôi cũng chảy dài. Tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng khi sự thật cuối cùng cũng được phơi bày.
Tuấn khuỵu gối xuống, ôm lấy cuốn album như ôm lấy ký ức tuổi thơ, như ôm lấy hình bóng mẹ mình. Mưa vẫn rơi tầm tã bên ngoài cửa sổ, tiếng gió gào như vỡ òa trong lòng anh. "Con xin lỗi. Con… con đã nghi ngờ bố, nghi ngờ người thân nhất của con. Con đã sai." Giọng anh ta nghẹn ngào, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh ta hối hận vì đã không tin tưởng vào bố và vợ mình.
Đêm hôm đó, dưới ánh đèn bàn vàng vọt, ba người chúng tôi ngồi lại với nhau. Ông Tâm kể về mẹ Tuấn, về những tháng ngày nghèo khó nhưng đầy yêu thương của hai người. Ông kể về những kỷ niệm đẹp đẽ, những câu chuyện vui buồn mà ông đã từng trải qua với vợ mình. Giọng ông trầm ấm, đầy sự hoài niệm.
Tôi lật từng trang album, với những dòng chú thích mà tôi đã ghi bằng nét chữ mềm mại, cẩn thận. Tôi đọc cho Tuấn nghe những lá thư mà mẹ anh đã viết cho ông Tâm, những lời yêu thương, những lời hứa hẹn. Tuấn lặng im, thỉnh thoảng lau nước mắt. Mỗi bức ảnh, mỗi lá thư đều là một đoạn ký ức sống động, đưa Tuấn quay trở lại những ngày tháng tuổi thơ, về hình bóng người mẹ thân yêu.
"Bố nhớ mẹ con đến mức không dám nhìn lâu vào ảnh. Nhưng cũng không nỡ cất đi," ông Tâm chia sẻ, giọng ông run run. "Bố sợ nếu bố cứ nhìn mãi, nỗi nhớ sẽ không thể kìm nén được. Nhưng nếu cất đi, bố lại sợ con sẽ quên mất mẹ." Lời nói của ông Tâm khiến Tuấn và tôi cảm thấy xót xa.
Căn phòng, từng là nơi chất chứa những nghi ngờ, những bí mật, giờ đây đã mở toang đón ánh sáng của sự thấu hiểu. Không còn những lời thì thầm, không còn ánh mắt giấu giếm. Chỉ còn lại sự thấu hiểu, tình thân và niềm tin đã được hàn gắn. Tuấn đặt bàn tay lên vai bố, nói: "Con cám ơn bố. Cám ơn bố vì đã không để con quên mẹ. Và cám ơn Lan, vì đã là người hiểu bố hơn cả con."
Tôi mỉm cười, lòng tôi tràn ngập sự ấm áp. Chiếc hộp gỗ, vật chứng của một ký ức tưởng chừng bị lãng quên, nay trở thành món quà vô giá, là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, là minh chứng cho tình yêu thương và sự hiếu thảo. Nỗi lo lắng, nghi ngờ của tôi đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự bình yên và hạnh phúc.
Từ đêm đó, không khí trong căn nhà gỗ cũ kỹ không còn u ám nữa. Ánh bình minh chiếu qua khung cửa, rọi vào ba con người đang ngồi bên nhau, cùng nhau viết tiếp những trang mới của cuộc đời – không còn bí mật, chỉ còn yêu thương. Tuấn không còn phải đi công tác nhiều như trước. Anh dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho bố và cho tôi.
Chúng tôi cùng nhau hoàn thành cuốn sách về mẹ Tuấn. Mỗi buổi tối, chúng tôi lại ngồi bên nhau, ông Tâm kể chuyện, tôi ghi chép, và Tuấn lắng nghe. Cuốn sách không chỉ là một món quà ý nghĩa dành cho Tuấn, mà còn là một cách để chúng tôi cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp, để gắn kết tình thân.
Ông Tâm cũng trở nên vui vẻ, hoạt bát hơn. Ông không còn vẻ gầy gò, khắc khổ như trước nữa. Ông thường xuyên kể chuyện cho tôi nghe, không còn những lời thì thầm, không còn những ánh mắt giấu giếm. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy ông được sống trong sự bình yên, được chia sẻ những tâm sự của mình.
Cuộc hôn nhân của tôi và Tuấn cũng trở nên bền chặt hơn rất nhiều. Chúng tôi học được cách tin tưởng nhau, cách thấu hiểu nhau. Chúng tôi biết rằng, trong cuộc sống, đôi khi có những điều không thể nói ra bằng lời, nhưng tình yêu và sự tin tưởng sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi hiểu lầm.
Sau này, cuốn sách về mẹ Tuấn được xuất bản, không phải để bán, mà để tặng cho những người thân, bạn bè. Cuốn sách đã chạm đến trái tim nhiều người, và là một lời nhắc nhở về tình yêu thương, về lòng hiếu thảo, và về giá trị của những kỷ niệm.
Câu chuyện của chúng tôi, câu chuyện về chiếc hộp gỗ, về bí mật đằng sau những lần vắng chồng, đã trở thành một bài học sâu sắc về tình thân và sự thấu hiểu. Nó chứng minh rằng, tình yêu thương không chỉ là những lời nói ngọt ngào, mà còn là sự hy sinh thầm lặng, sự tin tưởng tuyệt đối, và sự bao dung vô điều kiện.
Và cứ thế, dưới mái nhà gỗ cũ kỹ ấy, tiếng cười nói rộn ràng đã trở lại. Mỗi buổi sáng, ánh bình minh lại chiếu rọi vào căn nhà, mang theo hy vọng và niềm tin vào một tương lai tươi sáng. Chiếc hộp gỗ, từng là biểu tượng của sự lo lắng và nghi ngờ, giờ đây trở thành một kỷ vật quý giá, một minh chứng cho tình yêu thương vĩnh cửu.