Min menu

Pages

B:í m:ật đêm khuya: Con trai bất ngờ về nhà, chứ:ng kiế:n cảnh bố chồng và vợ trong phòng khiến anh chế:t lặ:n:g...

Lan ngồi lặng lẽ bên cửa sổ căn nhà gỗ cũ kỹ. Tiếng mưa rơi tầm tã ngoài hiên, hòa cùng tiếng gió rít qua kẽ lá, tạo nên một bản giao hưởng buồn bã. Cô vuốt ve tấm ảnh cưới đã ố màu, đôi mắt xa xăm nhìn ra khoảng sân vắng. Đã hơn một tháng rồi, Tuấn, chồng cô, lại đi công tác xa. Tuấn là kỹ sư cầu đường, công việc của anh đòi hỏi anh phải thường xuyên vắng nhà, đi từ tỉnh này sang tỉnh khác, theo sát những công trình cầu đường đang thi công. Lan dần quen với sự vắng mặt của chồng, quen với những bữa cơm nguội lạnh, quen với giấc ngủ cô đơn. Nhưng điều cô không quen được là bầu không khí nặng nề và sự im ắng đáng sợ trong căn nhà mỗi khi Tuấn đi vắng.

Căn nhà gỗ cổ kính này là kỷ vật của ông bà nội Tuấn để lại. Nó mang một vẻ đẹp hoài niệm, nhưng cũng chất chứa những bí mật mà Lan không thể nào lý giải. Đặc biệt là bố chồng cô, ông Tâm. Ông là một người đàn ông khắc khổ, ít nói, dáng người gầy gò, đôi mắt luôn ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Mỗi khi Tuấn đi vắng, ông Tâm lại có những hành động khó hiểu. Ông thường gọi Lan vào phòng riêng của ông, nói với giọng thì thầm: "Lan, vào đây với bố. Có chuyện cần nói." Mỗi lần nghe câu đó, Lan lại lạnh buốt sống lưng. Cô cảm thấy một sự lo lắng mơ hồ, một nỗi bất an không thể gọi tên.



Căn phòng của ông Tâm luôn u ám, với mùi gỗ cũ kỹ đặc trưng và ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn ngủ đặt trên bàn. Ông Tâm luôn khép cửa sau lưng Lan một cách cẩn trọng, ánh mắt liếc qua khe cửa như để chắc chắn không ai nghe thấy. Ông hỏi cô những chuyện lặt vặt, nhưng giọng thì thầm, ánh mắt thì như cất giấu hàng vạn điều. Lan cảm thấy như ông đang che giấu một bí mật nào đó, một bí mật mà cô không thể hiểu được. Có lần, ông đưa cô xem một tấm ảnh cũ trong điện thoại, một bức ảnh đen trắng của một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, rồi lại nhanh chóng cất đi như thể vừa phạm phải một điều cấm kỵ. Lan rời khỏi phòng ông Tâm với trái tim đập dồn dập, nỗi lo lắng mơ hồ cứ thế lớn dần trong tâm trí cô. Cô không dám kể với Tuấn, sợ rằng mình đang quá nhạy cảm, sợ anh sẽ nghĩ cô suy diễn linh tinh.

Những ngày Tuấn đi công tác, nỗi lo lắng của Lan cứ lớn dần, biến thành một nỗi ám ảnh. Cô không thể ngủ ngon, không thể tập trung vào công việc. Cô cứ tự hỏi, ông Tâm đang làm gì? Ông ấy đang che giấu điều gì? Và tại sao ông lại muốn cô giúp ông che giấu? Từng đêm, cô lại giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng động lạ trong căn nhà, tiếng bước chân khẽ khàng, tiếng thì thầm. Cô tự nhủ, có lẽ đó chỉ là do cô tưởng tượng, do cô quá căng thẳng. Nhưng rồi, sự nghi ngờ cứ thế gặm nhấm tâm hồn cô, khiến cô cảm thấy bất an và cô độc trong chính ngôi nhà của mình.

Lan nhớ lại những ngày đầu về làm dâu. Ông Tâm luôn đối xử với cô rất tốt, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Ông ít khi trò chuyện, và thường xuyên tránh né những câu hỏi về quá khứ của gia đình. Tuấn cũng vậy. Anh ấy thường xuyên nói về mẹ anh ấy một cách mơ hồ, và anh ấy luôn tỏ ra khó chịu khi tôi nhắc đến bà. Lan từng nghĩ, có lẽ vì mẹ Tuấn mất sớm, nên ông Tâm và Tuấn đều rất đau buồn và không muốn nhắc đến những kỷ niệm cũ. Nhưng giờ đây, cô lại cảm thấy rằng, có điều gì đó sâu xa hơn đằng sau sự im lặng đó.

Một đêm mưa tầm tã, gió rít từng hồi qua khung cửa sổ. Tiếng sấm chớp rạch ngang trời, khiến không gian càng thêm rợn người. Tuấn vẫn đang đi công tác. Lan nằm trên giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng nỗi lo lắng cứ thế giày vò cô. Bỗng nhiên, tiếng gọi gấp gáp của ông Tâm vang lên từ phòng ông: "Lan! Vào đây, nhanh lên!" Tim Lan thót lại vì sợ hãi. Giọng ông Tâm không còn là giọng thì thầm như mọi khi, mà là giọng nói đầy sự hốt hoảng, gấp gáp.

Lan vội vàng bật dậy, chạy đến phòng ông Tâm. Khi cô bước vào, ông Tâm đã ngồi sẵn bên bàn, trước mặt là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đã mở khóa. Ánh mắt ông đầy sự lo lắng, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Ông chỉ vào chiếc hộp, giọng ông trầm hơn bao giờ hết: "Con nhìn cái này. Bố cần con giúp, nhưng không được nói với ai."

Lan chưa kịp hỏi thì một tiếng động lớn bất ngờ vang lên từ phía dưới nhà. Tiếng cửa chính bật tung, rồi tiếng bước chân dồn dập vang lên cầu thang. Ông Tâm hốt hoảng, vội vàng đẩy chiếc hộp gỗ xuống gầm bàn, che giấu đi bí mật của mình. Cửa phòng bật mở – Tuấn đứng đó, áo mưa chưa cởi, mái tóc nhỏ nước, đôi mắt đỏ ngầu. Anh nhìn Lan, nhìn bố, ánh mắt anh dừng lại nơi cánh cửa đang khép hờ. Không khí trong phòng đặc quánh, nặng nề đến nghẹt thở.

"Hai người đang làm gì?" Giọng Tuấn khàn đặc, đầy sự nghi ngờ và tức giận. Anh tiến lại, chỉ thẳng vào bố: "Bố, con muốn nghe sự thật. Mỗi lần con đi vắng, bố gọi vợ con vào đây làm gì? Đừng bảo là chuyện nhà cửa nữa." Câu nói của Tuấn như một cú đánh mạnh vào tâm trí Lan. Anh đã nghi ngờ cô và bố chồng mình. Trái tim Lan đau nhói. Cô cảm thấy tủi thân, cảm thấy bị tổn thương. Cô muốn giải thích, nhưng lời nói như mắc kẹt trong cổ họng.

Ông Tâm lặng im một lúc lâu. Ông nhìn Tuấn, rồi nhìn Lan, ánh mắt ông ấy không còn giấu giếm, chỉ còn lại nỗi mệt mỏi và những ký ức cũ kỹ. Ông chậm rãi đứng dậy, kéo chiếc hộp gỗ ra, đặt lên bàn, và mở nắp. Bên trong là một cuốn album ảnh cũ với những bức ảnh đen trắng đã phai màu của một người phụ nữ trẻ, cùng những lá thư viết tay.

"Đây là mẹ con, Tuấn." Ông Tâm nói, giọng ông run run, đầy sự xúc động. "Những năm cuối đời bà ấy luôn lo lắng con sẽ quên mất hình bóng mẹ. Bà ấy muốn bố làm một cuốn sách về cuộc đời bà ấy – về chuyện tình của hai người, để tặng con nhân dịp sinh nhật con. Nhưng bố không biết viết, không giỏi sắp xếp. Bố nhờ Lan giúp."

Lan nghẹn ngào giải thích: "Em chỉ muốn giúp bố hoàn thành tâm nguyện. Bố bảo phải giữ bí mật vì anh dễ xúc động khi nhắc đến mẹ. Em không ngờ anh lại hiểu lầm đến thế." Tuấn sững sờ. Anh khuỵu gối xuống, ôm lấy cuốn album như ôm ký ức tuổi thơ. Mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ, tiếng gió gào như vỡ òa trong lòng anh. "Con xin lỗi. Con… đã nghi ngờ người thân nhất. Con đã sai." Anh nói, giọng anh ấy nghẹn ngào, nước mắt lăn dài.

Không khí trong căn phòng, từng là nơi chất chứa nghi ngờ, giờ đây đã được gột rửa bởi những giọt nước mắt hối lỗi và sự thấu hiểu. Ông Tâm, Tuấn và Lan ngồi lại với nhau. Ánh đèn bàn vàng vọt chiếu rọi lên ba khuôn mặt, mỗi khuôn mặt đều mang một nỗi niềm riêng, nhưng tất cả đều hòa quyện trong một cảm xúc chung: sự hàn gắn của tình thân.

Ông Tâm bắt đầu kể. Ông kể về mẹ Tuấn, về người phụ nữ mà ông đã dành trọn tình yêu thương. Ông kể về những tháng ngày nghèo khó nhưng đầy ắp tiếng cười, về những kỷ niệm đẹp đẽ của hai người. Ông kể về những giấc mơ, những dự định mà mẹ Tuấn đã ấp ủ, và về ước nguyện cuối cùng của bà: muốn Tuấn không bao giờ quên hình bóng mẹ.

Lan lật từng trang album, với những dòng chú thích mà cô đã cặm cụi ghi bằng nét chữ mềm mại của mình. Mỗi bức ảnh, mỗi lá thư đều là một đoạn ký ức sống động. Những bức ảnh đen trắng đã phai màu, nhưng lại mang một vẻ đẹp hoài niệm, kể lại một câu chuyện tình yêu giản dị nhưng sâu sắc. Tuấn lặng im, lắng nghe từng lời bố kể, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt. Anh nhìn những bức ảnh của mẹ, nhìn những dòng chữ của bà, và cảm thấy một sự hối hận sâu sắc vì đã nghi ngờ bố và vợ mình.

"Bố nhớ mẹ con đến mức không dám nhìn lâu vào ảnh. Nhưng cũng không nỡ cất đi." Ông Tâm chia sẻ, giọng ông ấy trầm ấm, đầy sự hoài niệm. "Bố sợ nhìn lâu sẽ không kìm được nước mắt. Nhưng bố cũng không muốn con quên mẹ con." Lan nhìn ông Tâm, ánh mắt cô ấy đầy sự xót xa. Cô hiểu được nỗi đau của ông, nỗi đau của một người chồng mất vợ, một người cha sợ con mình quên đi hình bóng mẹ.

Căn phòng, từng là nơi chất chứa những bí mật, những nghi ngờ, giờ đây mở toang đón ánh sáng. Không còn những lời thì thầm, không còn ánh mắt giấu giếm. Chỉ còn lại sự thấu hiểu, tình thân và niềm tin đã được hàn gắn. Tuấn đặt bàn tay lên vai bố, anh ấy nói, giọng anh ấy đầy sự biết ơn: "Con cám ơn bố. Cám ơn vì đã không để con quên mẹ. Và cám ơn Lan, vì đã là người hiểu bố hơn cả con." Lan mỉm cười, lòng cô tràn ngập sự ấm áp. Chiếc hộp gỗ, vật chứng của một ký ức tưởng chừng bị lãng quên, nay trở thành món quà vô giá, là biểu tượng của tình yêu và sự hàn gắn.

Khi đêm qua đi, căn nhà cũ kỹ không còn u ám. Ánh bình minh chiếu qua khung cửa, rọi vào ba con người đang ngồi bên nhau, cùng nhau viết tiếp những trang mới của cuộc đời – không còn bí mật, chỉ còn yêu thương, sự thấu hiểu và niềm tin. Tôi cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Tôi biết rằng, cuộc sống sẽ còn nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần có tình yêu thương, có sự thấu hiểu, thì mọi khó khăn đều sẽ qua đi.

Sau đêm đó, không khí trong căn nhà gỗ cũ kỹ hoàn toàn thay đổi. Những bức tường vô hình của sự nghi ngờ và hiểu lầm đã sụp đổ, thay vào đó là sự gắn kết và tin tưởng. Lan không còn phải chịu đựng nỗi lo lắng, ám ảnh về những bí mật nữa. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng đè nén bấy lâu nay.

Tuấn, sau khi nhận ra sai lầm của mình, trở nên chu đáo và quan tâm hơn với Lan và bố. Anh dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, bù đắp những tháng ngày đã lơ là. Anh cùng Lan hoàn thiện cuốn sách về mẹ, thêm vào những kỷ niệm của riêng anh với bà. Cuốn sách không chỉ là một món quà sinh nhật cho Tuấn mà còn là di sản quý giá, là câu chuyện về tình yêu và sự hy sinh của mẹ anh.

Ông Tâm cũng trở nên cởi mở hơn. Ông không còn sống trong sự cô độc với những nỗi niềm riêng nữa. Ông thường xuyên trò chuyện với Lan và Tuấn, chia sẻ những kỷ niệm về mẹ Tuấn. Ông cảm thấy lòng mình thanh thản hơn khi bí mật đã được hé lộ, và những ước nguyện của vợ mình đã được thực hiện. Ông tìm thấy niềm vui trong việc nhìn thấy con cháu quây quần, yêu thương nhau.

Cuốn sách về mẹ Tuấn được hoàn thành đúng dịp sinh nhật anh. Tuấn cầm cuốn sách trên tay, đôi mắt anh rưng rưng nước. Anh không chỉ thấy hình bóng mẹ qua những bức ảnh và lá thư, mà còn cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bố và vợ đã dành cho anh. Đó là món quà ý nghĩa nhất mà anh từng nhận được.

Lan và Tuấn nhận ra rằng, dù cuộc sống có những lúc bận rộn, áp lực đến mấy, thì việc giữ vững sự tin tưởng và giao tiếp cởi mở là điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ. Họ đã học được bài học quý giá từ sự cố này. Họ hiểu rằng, tình yêu thương không chỉ là những lời nói ngọt ngào mà còn là sự thấu hiểu, sự hy sinh và lòng vị tha.

Vài năm sau, gia đình Lan và Tuấn đón chào một thành viên mới – một bé trai kháu khỉnh, đáng yêu. Ông Tâm vui mừng khôn xiết. Ông dành nhiều thời gian để chăm sóc cháu nội, kể cho cháu nghe những câu chuyện về gia đình, về bà nội của cháu. Tiếng cười trẻ thơ lấp đầy căn nhà gỗ cũ kỹ, mang lại sức sống và niềm vui mới.

Tuấn vẫn tiếp tục công việc kỹ sư cầu đường, nhưng anh đã biết cách cân bằng giữa công việc và gia đình. Anh không còn vắng nhà quá lâu, và luôn dành những khoảng thời gian chất lượng cho vợ con. Anh thường xuyên gọi điện về nhà, chia sẻ những câu chuyện về công việc, về những điều anh đã trải nghiệm. Lan cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện khi nhìn thấy sự trưởng thành của chồng.

Cuộc sống của gia đình Lan trôi đi trong sự bình yên và ấm áp. Căn nhà gỗ cũ kỹ, từng là nơi chất chứa những bí mật và nỗi lo, giờ đây đã trở thành một tổ ấm hạnh phúc, nơi tình yêu thương và sự thấu hiểu luôn ngự trị. Lan vẫn thường xuyên nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn, chiếc hộp đã từng mang đến nỗi lo lắng, giờ đây lại là biểu tượng của tình thân và sự gắn kết.

Chiếc hộp gỗ ấy, với cuốn album ảnh và những lá thư cũ, không chỉ là kỷ vật về người mẹ quá cố của Tuấn mà còn là minh chứng cho một bí mật đã được hóa giải, một vết thương đã được chữa lành. Nó nhắc nhở họ về sức mạnh của sự thấu hiểu, về tầm quan trọng của việc tin tưởng và sẻ chia trong gia đình.

Lan biết rằng, cuộc đời vẫn còn nhiều thử thách, nhưng cô không còn sợ hãi nữa. Cô có Tuấn, có ông Tâm, và có đứa con trai bé bỏng. Họ là gia đình của cô, là chỗ dựa vững chắc cho cô. Và cô tin rằng, chỉ cần có tình yêu thương, có sự thấu hiểu, thì mọi khó khăn đều sẽ qua đi.