Tiếng ho khan yếu ớt của con gái nhỏ, An, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch, như một nhát dao cứa vào trái tim tôi, Hương. Bảy năm hôn nhân với Long, bảy năm của những hy vọng, những giấc mơ được vun đắp. Giờ đây, tất cả dường như đang sụp đổ dưới gánh nặng của bệnh tật và sự thật nghiệt ngã. An, thiên thần nhỏ bé của chúng tôi, mắc một căn bệnh hiểm nghèo, cần phẫu thuật gấp với chi phí khổng lồ.
Long, chồng tôi, từ lâu đã là một người cha ít quan tâm đến con cái. Anh thường xuyên viện cớ công việc bận rộn để trốn tránh trách nhiệm, để không phải đối mặt với những tiếng ho của An, với những đêm mất ngủ của tôi. Tôi luôn tự nhủ, anh vất vả vì gia đình, vì tương lai của con. Tôi tin vào những lời anh nói, tin vào những cử chỉ yêu thương vụng về mà thỉnh thoảng anh dành cho tôi và con. Tôi tin vào tình yêu của chúng tôi.
Mỗi khi An lên cơn ho, đôi mắt con bé đỏ hoe, thân hình gầy gò run rẩy, tôi lại gọi Long. Anh sẽ chỉ ậm ừ qua điện thoại, nói rằng anh đang bận họp, hoặc đang gặp khách hàng quan trọng. Tôi lại tự mình pha thuốc, tự mình vỗ về con. Có những đêm, tôi ôm An vào lòng, lặng lẽ khóc. Nỗi lo lắng cho con, nỗi cô đơn trong chính ngôi nhà mình cứ gặm nhấm tâm hồn tôi.
Các bác sĩ thông báo, ca phẫu thuật của An rất phức tạp, cần hàng tỷ đồng. Nghe con số đó, tôi cảm thấy choáng váng. Tôi nhìn Long, anh cũng cúi gằm mặt, im lặng. Chúng tôi có một khoản tiền tiết kiệm kha khá, nhưng liệu có đủ không? Tôi không dám nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất. Tôi chỉ biết cầu nguyện, cầu nguyện cho con gái tôi được bình an.
Trong những ngày khó khăn nhất, khi tôi đang cố gắng chạy vạy khắp nơi để lo tiền cho An, một sự thật kinh hoàng đã hé lộ. Tôi đến ngân hàng để rút tiền tiết kiệm, hy vọng khoản tiền đó sẽ giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn này. Nhưng rồi, nhân viên ngân hàng thông báo một tin sét đánh: tài khoản của chúng tôi đã rỗng tuếch. Toàn bộ số tiền tiết kiệm đã bị rút hết từ mấy tháng trước.
Tay tôi run rẩy, chân tay bủn rủn. Tôi không tin vào tai mình. Ai đã rút tiền? Ai đã lấy đi hy vọng cuối cùng của chúng tôi? Tôi gọi điện cho Long, giọng tôi run run, đầy vẻ hoảng loạn. Anh chỉ ậm ừ, nói rằng anh có việc bận, sẽ gọi lại sau. Sự thờ ơ của anh trong lúc này càng khiến tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng.
Tôi tìm đến công ty của Long, hy vọng anh có thể giải thích mọi chuyện. Nhưng rồi, một sự thật khác lại được phơi bày. Anh ta đã nộp đơn xin nghỉ việc từ lâu. Tôi chết lặng. Vậy bấy lâu nay anh ta đi đâu? Anh ta làm gì? Những lời anh ta nói về công việc bận rộn, về những chuyến công tác xa đều là dối trá sao?
Nỗi đau đớn, sự thất vọng và cả sự tức giận dâng trào trong tôi. Tôi không khóc. Tôi không thể khóc. Nước mắt dường như đã cạn khô. Tôi cảm thấy mình bị phản bội, bị lừa dối một cách trắng trợn. Tôi phải tìm ra sự thật. Tôi phải biết Long đang ở đâu, anh ta đã làm gì với số tiền của chúng tôi.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi tìm đến những người bạn của Long. Một người bạn vô tình tiết lộ rằng Long dạo này hay đi về một tỉnh lẻ, và anh ta có vẻ rất bận rộn. Tôi quyết định sẽ theo dõi anh. Tôi muốn tự mình tìm ra sự thật, dù sự thật đó có đau đớn đến mức nào.
Ngày hôm sau, tôi bí mật đi theo Long. Tôi đi theo anh qua những con đường đông đúc của thành phố, qua những vùng quê yên bình. Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác lo lắng, sợ hãi, nhưng cũng đầy quyết tâm. Tôi phải tìm ra sự thật.
Long dừng lại ở một căn nhà nhỏ nằm sâu trong một con hẻm vắng. Tôi nín thở, bám theo anh. Cửa nhà mở hé, và tôi nhìn thấy Long bước vào. Anh ta không đi một mình. Anh ta đang ôm một người phụ nữ khác và một đứa bé trai khỏe mạnh. Cảnh tượng đó như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi chết lặng. Toàn bộ thế giới trong tôi sụp đổ. Long đã có một gia đình khác. Anh ta đã lừa dối tôi suốt bấy lâu nay. Những lời anh ta nói về công việc, về sự bận rộn đều là giả dối. Anh ta đã lấy hết tiền tiết kiệm của chúng tôi để mua nhà cho người phụ nữ kia, cho đứa con trai kia.
Tôi không khóc. Tôi không thể khóc. Nỗi đau quá lớn khiến tôi tê liệt. Tôi cảm thấy một sự ghê tởm dâng trào. Ghê tởm Long, ghê tởm bản thân mình vì đã quá ngu ngốc, quá mù quáng. Tôi đứng đó, nhìn Long và gia đình mới của anh ta, nhìn những nụ cười hạnh phúc của họ, và cảm thấy mình như một kẻ thừa thãi.
Tôi quay lưng bỏ đi, không một lời nói, không một giọt nước mắt. Tôi không muốn đối mặt với anh ta. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt giả dối của anh ta nữa. Tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi nỗi đau đớn này.
Sau đêm đó, tôi trở về nhà, và lặng lẽ thu xếp mọi thứ. Tôi không nói với Long bất kỳ điều gì. Tôi không muốn anh ta biết tôi đã phát hiện ra sự thật. Tôi không muốn anh ta có cơ hội giải thích hay biện minh. Tôi chỉ muốn kết thúc tất cả.
Tôi tìm đến mẹ tôi, người phụ nữ đã luôn ở bên tôi trong mọi hoàn cảnh. Tôi kể cho mẹ nghe về bệnh tình của An, về việc Long đã rút hết tiền tiết kiệm, và về sự thật kinh hoàng về gia đình thứ hai của anh ta. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, nước mắt bà chảy dài. Bà không nói gì, chỉ vỗ về tôi, an ủi tôi.
Mẹ tôi đã bán căn nhà mà bà đã dành dụm cả đời để lo tiền phẫu thuật cho An. Tôi không muốn mẹ phải làm vậy, nhưng mẹ tôi kiên quyết. "Con gái của mẹ là quan trọng nhất. Tiền bạc không là gì cả." Lời nói của mẹ khiến tôi cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng đầy sự tủi thân. Tôi đã có một người mẹ tuyệt vời, nhưng lại có một người chồng tồi tệ.
Tôi đưa An đến bệnh viện, chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Long không hề hay biết gì. Tôi không muốn anh ta xuất hiện, không muốn anh ta làm phiền đến con gái tôi. Tôi muốn An được bình yên, được phẫu thuật thành công.
Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ. An đã vượt qua được cơn nguy kịch. Tôi ôm con vào lòng, nước mắt chảy dài. Đây là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc, của sự nhẹ nhõm. Tôi biết, con gái tôi sẽ khỏe mạnh trở lại.
Sau khi An bình phục, tôi nộp đơn ly hôn Long. Tôi không muốn anh ta có cơ hội giải thích hay biện minh. Tôi không muốn anh ta có cơ hội làm tổn thương tôi và con gái tôi thêm nữa. Tôi muốn kết thúc tất cả, để bắt đầu một cuộc sống mới.
Long nhận được đơn ly hôn, anh ta rất sốc. Anh ta tìm đến tôi, xin lỗi tôi không ngừng. Anh ta nói rằng anh ta đã sai, rằng anh ta muốn được tha thứ. Anh ta nói rằng anh ta vẫn yêu tôi và An. Nhưng tôi không tin anh ta nữa. Trái tim tôi đã đóng băng.
Tôi kiên quyết ly hôn. Tôi không muốn sống trong một cuộc hôn nhân đầy dối trá và phản bội nữa. Tôi muốn An được lớn lên trong một môi trường bình yên, không có sự lừa dối, không có sự giả tạo.
Sau ly hôn, tôi tập trung vào việc chăm sóc An và làm việc. Tôi không còn tin vào tình yêu, không còn tin vào đàn ông nữa. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên bên con gái mình.
Long biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi không biết anh ta đi đâu, làm gì. Tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra.
Cuộc sống của tôi và An dần ổn định. An lớn lên khỏe mạnh, thông minh. Con bé là tất cả những gì tôi có. Tôi dành hết tình yêu thương của mình cho con bé. Tôi không muốn con bé phải chịu thiệt thòi vì không có cha.
Nhiều năm sau, khi An đã lớn, một sự thật bất ngờ khác lại được hé lộ. Một người bạn cũ của Long tìm đến tôi. Anh ta kể cho tôi nghe một câu chuyện mà tôi chưa bao giờ biết. Anh ta nói rằng, Long không phải là một người cha vô trách nhiệm. Anh ta nói rằng, Long đã có một cuộc sống khác, nhưng đó không phải là một cuộc sống hạnh phúc.
Người bạn kể rằng, người phụ nữ mà tôi nhìn thấy ngày đó là em gái của Long, và đứa bé trai là con của em gái anh. Em gái Long bị bệnh tâm thần, và cô ấy đã bị người yêu bỏ rơi khi đang mang thai. Long đã phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái và cháu trai. Anh ta không muốn tôi phải lo lắng, không muốn tôi phải gánh vác cùng anh ta, nên anh ta đã giấu kín tất cả.
Số tiền anh ta rút là để chữa bệnh cho em gái, và để lo cho cháu trai. Anh ta đã làm thêm rất nhiều việc, kể cả những công việc vất vả, để kiếm tiền. Anh ta đã không nói với tôi vì anh ta sợ tôi sẽ khinh thường anh ta, sợ tôi sẽ rời bỏ anh ta.
Nghe người bạn kể, tôi chết lặng. Toàn bộ những suy nghĩ, những định kiến của tôi về Long đều sụp đổ. Anh ta không phải là một người chồng tồi tệ, anh ta là một người anh trai đầy tình yêu thương, một người đàn ông giàu lòng hy sinh. Nỗi ân hận dâng trào trong tôi. Tôi đã hiểu lầm anh ta quá nhiều.
Tôi tìm đến Long. Anh ta vẫn sống trong căn nhà nhỏ đó, vẫn chăm sóc em gái và cháu trai. Anh ta gầy gò, hốc hác hơn trước rất nhiều. Tôi nhìn anh ta, nước mắt tôi chảy dài. "Long… em xin lỗi… em xin lỗi vì đã không tin anh."
Long nhìn tôi, ánh mắt anh ta đầy sự ngạc nhiên. Anh ta không ngờ tôi lại biết sự thật. Anh ta không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi. Cả hai chúng tôi đều khóc, những giọt nước mắt của sự ân hận, của sự thấu hiểu, và của sự tha thứ.
Từ ngày hôm đó, tôi và Long quay lại bên nhau. Chúng tôi không chỉ hàn gắn cuộc hôn nhân của mình, mà còn trở nên thấu hiểu và yêu thương nhau hơn rất nhiều. An, con gái tôi, cũng rất vui mừng khi thấy bố mẹ quay lại. Con bé không biết về những gì đã xảy ra, nhưng con bé cảm nhận được tình yêu thương mà chúng tôi dành cho nhau.
Tôi cùng Long gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái và cháu trai của anh. Tôi không còn cảm thấy mệt mỏi hay áp lực nữa. Ngược lại, tôi cảm thấy mình có ích, cảm thấy mình đang góp phần làm một điều ý nghĩa. Tôi nhận ra rằng, tình yêu không chỉ là những lời nói ngọt ngào, mà còn là sự thấu hiểu, sự hy sinh và sự đồng hành trong mọi khó khăn của cuộc đời.
Cuộc sống của chúng tôi trở nên bận rộn hơn rất nhiều, nhưng chúng tôi không còn cảm thấy mệt mỏi hay áp lực nữa. Chúng tôi có nhau, có tình yêu thương và sự thấu hiểu. Mỗi khi nhìn em gái Long dần bình phục, nhìn cháu trai lớn lên khỏe mạnh, chúng tôi lại cảm thấy có thêm hy vọng.
Câu chuyện của chúng tôi là một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của sự tin tưởng, của sự thấu hiểu trong hôn nhân. Đôi khi, những điều chúng ta thấy không phải là tất cả sự thật. Đôi khi, đằng sau những hành động kỳ lạ lại ẩn chứa một câu chuyện đầy sự hy sinh và tình yêu thương.
Hương và Long, từ những hiểu lầm, những nghi ngờ, đã tìm thấy sự thấu hiểu sâu sắc hơn. Cuộc hôn nhân của họ không chỉ được hàn gắn, mà còn trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Họ đã học được rằng, tình yêu không chỉ là những lời nói ngọt ngào, mà còn là sự tin tưởng, sự hy sinh và sự đồng hành trong mọi khó khăn của cuộc đời.