Những buổi chiều hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ vệt trời cuối ngày, thường là lúc tôi, Hương, cảm thấy lòng mình se lại. Bảy năm hôn nhân với Long, bảy năm đong đầy những hy vọng và cả những nỗi niềm riêng tư. Chúng tôi có một cô con gái nhỏ, bé Mai, là ánh nắng của cuộc đời tôi. Mai bé bỏng, đáng yêu, nhưng lại mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, một vết nứt vô hình đang dần lan rộng trong trái tim nhỏ bé của con.
Mỗi khi nhìn con gái yếu ớt trên giường bệnh, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Các bác sĩ nói con cần phẫu thuật gấp, một ca mổ tốn kém mà số tiền tích góp bấy lâu của hai vợ chồng dường như chỉ là muối bỏ bể. Tôi đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt con, nhưng sâu thẳm bên trong, nỗi lo lắng cứ gặm nhấm tâm hồn tôi từng chút một. Tôi biết, mình không được phép gục ngã.
Long, chồng tôi, là một người đàn ông ít nói, và dường như cũng ít quan tâm đến con cái. Anh ấy thường xuyên viện cớ công việc bận rộn để trốn tránh trách nhiệm chăm sóc Mai. Mỗi khi tôi đề cập đến việc đưa con đi khám, hay những khoản chi phí thuốc men, anh ấy lại thở dài, rồi lảng tránh sang chuyện khác. Tôi luôn tin rằng anh bận rộn thật, rằng áp lực công việc khiến anh ấy mệt mỏi, nên tôi chưa bao giờ trách cứ. Tôi tự nhủ, anh ấy cũng đang cố gắng kiếm tiền cho gia đình mà thôi.
Anh ấy thường về nhà muộn, dáng vẻ mệt mỏi rã rời. Đôi khi, tôi thấy anh ấy lặng lẽ ngồi một mình trong bóng tối, ánh mắt xa xăm. Tôi nghĩ, anh ấy đang suy nghĩ về công việc, về gánh nặng gia đình. Tôi đã bao dung, đã thấu hiểu, và đã tin tưởng anh ấy tuyệt đối, tin vào lời anh ấy nói về những dự án lớn, về những chuyến công tác đột xuất, về những đêm tăng ca không nghỉ.
Một ngày, khi nỗi tuyệt vọng dâng lên đến đỉnh điểm vì thiếu tiền phẫu thuật cho con, tôi quyết định kiểm tra sổ tiết kiệm chung của hai vợ chồng. Tôi muốn xem chúng tôi còn bao nhiêu tiền, để có thể tính toán vay mượn thêm từ đâu. Tay tôi run rẩy khi mở sổ. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi khi tôi nhìn thấy con số trên màn hình: tài khoản đã trống rỗng.
Toàn bộ số tiền tiết kiệm bấy lâu của chúng tôi, số tiền mà tôi đã chắt chiu từng đồng, đã biến mất. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi không thể tin vào mắt mình. Sao có thể như vậy? Chắc chắn có sự nhầm lẫn nào đó. Tôi gọi điện cho ngân hàng, giọng tôi run run. Nhân viên ngân hàng xác nhận, số tiền đã được rút hết cách đây vài tuần, bởi chủ tài khoản đứng tên anh Long.
Nỗi đau đớn, sự hoang mang, và cả một chút giận dữ bùng lên trong lòng tôi. Long đã làm gì với số tiền đó? Tại sao anh ấy lại rút hết mà không nói với tôi một lời nào? Tại sao anh ấy lại giấu tôi trong lúc con gái đang cận kề sinh tử? Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, khiến tôi không thể nào bình tĩnh được.
Tôi gọi điện cho Long, nhưng anh ấy không nghe máy. Tôi gọi liên tục, rồi tin nhắn của tôi cũng không được trả lời. Một cảm giác bất an dâng trào. Tôi quyết định đến công ty của Long để tìm anh ấy. Tôi muốn đối mặt với anh ấy, muốn biết sự thật.
Khi tôi đến công ty, tôi hỏi thăm lễ tân về Long. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, rồi nói một câu khiến tôi như chết lặng: "Chị ơi, anh Long đã nộp đơn xin nghỉ việc từ lâu rồi ạ. Anh ấy không còn làm việc ở đây nữa."
Tai tôi ù đi. Anh ấy đã nghỉ việc? Từ bao giờ? Tại sao anh ấy lại không nói với tôi một lời nào? Vậy những chuyến công tác, những đêm tăng ca mà anh ấy thường xuyên viện cớ là gì? Mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt tôi. Nỗi đau đớn bị phản bội còn lớn hơn cả nỗi lo lắng về bệnh tật của con.
Tôi về nhà trong trạng thái tê liệt. Tôi không khóc, không la hét, chỉ cảm thấy một khoảng trống rỗng vô hạn trong lòng. Tôi nhìn bé Mai đang ngủ say trên giường, đôi má con bé xanh xao, gầy gò. Nước mắt tôi không rơi, nhưng trái tim tôi đang rỉ máu.
Tôi quyết định phải tìm ra sự thật. Tôi không thể để mình sống trong sự lừa dối này nữa. Tôi bắt đầu theo dõi Long. Tôi theo dõi từng hành động của anh ấy, từng cử chỉ, từng lời nói. Tôi muốn biết anh ấy đã làm gì, và tại sao anh ấy lại phản bội lại niềm tin của tôi.
Những ngày sau đó, tôi sống như một cái bóng. Tôi chăm sóc Mai trong bệnh viện, nhưng tâm trí tôi lại hướng về Long. Tôi thuê một thám tử tư để giúp tôi theo dõi anh ấy. Tôi muốn biết anh ấy đang ở đâu, đang làm gì. Tôi muốn sự thật, dù sự thật đó có tàn khốc đến đâu.
Một buổi chiều, thám tử gọi điện cho tôi. Anh ấy nói rằng đã tìm thấy Long. Long đang ở một tỉnh lẻ, cách Sài Gòn không xa. Anh ấy còn gửi cho tôi một vài tấm ảnh. Nhìn những tấm ảnh đó, trái tim tôi như vỡ vụn. Trong ảnh, Long đang cười nói vui vẻ bên một người phụ nữ khác, và một đứa bé trai khỏe mạnh. Họ trông giống như một gia đình hạnh phúc, một gia đình mà tôi chưa từng biết đến.
Tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Thì ra đây là sự thật. Thì ra đây là lý do anh ấy luôn bận rộn, luôn về muộn. Thì ra đây là lý do anh ấy rút hết tiền tiết kiệm. Anh ấy đã có một gia đình khác, một cuộc sống khác, một hạnh phúc khác mà tôi không hề hay biết.
Tôi không khóc, không la hét. Tôi chỉ cảm thấy một nỗi đau đớn tột cùng, một sự trống rỗng đến vô vọng. Tôi đã từng tin tưởng anh ấy tuyệt đối, đã từng nghĩ rằng anh ấy là tất cả của tôi. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã sụp đổ.
Tôi đi xe xuống tỉnh lẻ đó một mình. Khi tôi đến nơi, tôi thấy Long đang bưng bê cho quán ăn nhỏ của người phụ nữ kia. Anh ấy cười nói vui vẻ với đứa bé trai, ánh mắt anh ấy tràn đầy sự ấm áp, điều mà tôi chưa từng thấy anh ấy dành cho Mai. Nỗi đau đớn trong tôi dâng trào, nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén.
Tôi tiến đến gần, gọi tên anh ấy. "Long!" Anh ấy quay lại nhìn tôi, khuôn mặt anh ấy thoáng chút giật mình, rồi tái mét. Người phụ nữ kia và đứa bé trai cũng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi nhìn thẳng vào mắt Long, giọng tôi lạnh lùng: "Anh có thể giải thích được không?"
Long đứng chết trân tại chỗ, không nói được lời nào. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ sợ hãi và hối lỗi. Người phụ nữ kia, tên là Hoa, bước đến, nhìn chúng tôi đầy vẻ khó hiểu. "Anh Long, chị này là ai vậy?" Hoa hỏi. Long cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào Hoa. "Chị là vợ của anh Long. Con gái của chúng tôi đang bị bệnh hiểm nghèo, cần tiền phẫu thuật. Nhưng anh ấy đã rút hết tiền tiết kiệm và bỏ đi theo chị." Tôi nói, giọng tôi bình tĩnh đến lạ. Hoa sững sờ, khuôn mặt cô ấy trắng bệch. Đứa bé trai đứng bên cạnh cũng nhìn tôi đầy vẻ sợ hãi.
Long bật khóc, anh ấy quỳ xuống trước mặt tôi. "Hương, anh xin lỗi em. Anh có lỗi với em, có lỗi với Mai." Giọng anh ấy nghẹn ngào, đầy vẻ hối hận. Hoa cũng bật khóc, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ tội lỗi. "Chị ơi, em không biết gì cả. Anh Long nói anh ấy là người độc thân."
Tôi không khóc, không trách móc. Tôi chỉ nhìn Long, ánh mắt tôi lạnh lùng và kiên quyết. "Anh Long, tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cần biết, tại sao anh lại làm như vậy?"
Long hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu giải thích. Anh ấy nói rằng, cách đây vài năm, anh ấy gặp Hoa trong một chuyến công tác. Hoa là một người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, và cô ấy đã mang đến cho anh ấy cảm giác bình yên, điều mà anh ấy chưa từng tìm thấy trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Anh ấy đã có tình cảm với Hoa, và rồi họ đã có một đứa con trai.
Anh ấy đã cố gắng giấu kín bí mật này, sống trong sự dằn vặt và ám ảnh. Anh ấy nói rằng anh ấy không muốn bỏ rơi Mai, nhưng anh ấy cũng không thể bỏ rơi Hoa và con trai. Anh ấy đã rút hết tiền tiết kiệm để mua nhà cho Hoa và con trai, vì anh ấy muốn họ có một mái ấm riêng. Anh ấy nói rằng anh ấy đã sai, và anh ấy sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.
Nghe Long giải thích, tôi cảm thấy một nỗi đau đớn tột cùng, nhưng cũng có một chút gì đó nhẹ nhõm. Cuối cùng, sự thật cũng đã được phơi bày. Tôi không còn phải sống trong sự nghi ngờ và lừa dối nữa. Tôi nhìn Long, nhìn khuôn mặt hốc hác của anh ấy, và tôi biết, anh ấy cũng đang phải chịu đựng một nỗi đau lớn.
Tôi quay lưng bỏ đi, không một lời trách móc. Tôi không khóc, không la hét. Tôi chỉ lặng lẽ thu xếp mọi thứ để đưa Mai đi chữa bệnh một mình. Tôi biết, mình không thể dựa dẫm vào Long nữa. Tôi phải mạnh mẽ, phải tự mình gánh vác mọi thứ.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần bệnh viện, nơi Mai có thể được chăm sóc tốt nhất. Tôi bán hết những món đồ trang sức quý giá của mình, vay mượn thêm từ bạn bè, đồng nghiệp, và thậm chí là vay nóng để có đủ tiền phẫu thuật cho con. Tôi làm việc cật lực, từ sáng đến tối, không quản ngại khó khăn. Tôi biết, Mai là tất cả của tôi, và tôi phải làm mọi cách để cứu con.
Trong suốt quá trình điều trị của Mai, tôi không liên lạc với Long. Tôi không muốn anh ấy can thiệp vào cuộc sống của hai mẹ con tôi nữa. Tôi muốn anh ấy phải chịu trách nhiệm về những hành động của mình.
Trong lúc tôi đang tuyệt vọng nhất, khi số tiền đã cạn kiệt mà ca phẫu thuật của Mai vẫn chưa thực hiện được, một người đàn ông lạ mặt đến tìm tôi. Anh ấy là một bác sĩ tim mạch nổi tiếng, và anh ấy nói rằng anh ấy muốn giúp đỡ Mai. Anh ấy nói rằng anh ấy đã đọc được câu chuyện của tôi trên mạng xã hội, và anh ấy rất cảm động trước tình yêu thương của tôi dành cho con gái.
Bác sĩ Hùng đã liên hệ với một tổ chức từ thiện lớn, và họ đã đồng ý tài trợ toàn bộ chi phí phẫu thuật cho Mai. Tôi không thể tin vào tai mình. Nước mắt tôi lăn dài. Tôi ôm lấy bác sĩ Hùng, nói lời cảm ơn anh ấy. Tôi biết, đây là một phép màu, một món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho mẹ con tôi.
Ca phẫu thuật của Mai diễn ra thành công tốt đẹp. Mai dần hồi phục sức khỏe. Con bé không chỉ khỏe mạnh hơn, mà con bé còn trở nên lạc quan, yêu đời hơn. Tôi nhìn Mai, lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi biết, mình đã vượt qua được tất cả.
Sau khi Mai khỏe mạnh, tôi nộp đơn ly hôn Long. Tôi không yêu cầu bất cứ điều gì từ anh ấy, chỉ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này một cách êm đẹp. Long đã ký vào đơn ly hôn mà không một lời phản đối. Anh ấy biết, anh ấy đã sai, và anh ấy xứng đáng phải chịu đựng hậu quả.
Sau ly hôn, tôi và Mai bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi vẫn làm việc cật lực, nhưng tôi dành nhiều thời gian hơn cho con. Chúng tôi cùng nhau đi du lịch, cùng nhau khám phá những điều mới mẻ. Tôi muốn bù đắp cho Mai những năm tháng mà con bé đã phải chịu đựng.
Tôi cũng nhận được sự giúp đỡ rất nhiều từ bác sĩ Hùng và tổ chức từ thiện. Họ không chỉ giúp đỡ Mai, mà còn giúp đỡ tôi tìm được một công việc tốt hơn, với mức lương cao hơn. Tôi biết, mình thật may mắn khi có những người tốt bụng ở bên cạnh.
Sau vài năm, tôi tình cờ gặp lại Long. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy trông tiều tụy, già hơn rất nhiều so với tuổi. Anh ấy nói rằng, Hoa đã bỏ anh ấy, và đưa con trai đi theo một người đàn ông khác. Anh ấy đã mất tất cả, và anh ấy đang sống trong sự cô đơn và hối hận.
Long xin lỗi tôi, anh ấy cầu xin tôi tha thứ. Anh ấy nói rằng anh ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình, và anh ấy muốn được bù đắp cho Mai. Tôi nhìn Long, ánh mắt tôi không còn sự giận dữ hay thù hận nữa. Tôi chỉ cảm thấy một chút gì đó xót xa.
Tôi không tha thứ hoàn toàn cho Long, nhưng tôi đồng ý cho anh ấy được gặp Mai. Tôi muốn Mai có đủ cha, đủ mẹ, dù chúng tôi không còn là một gia đình nữa. Long thường xuyên đến thăm Mai, anh ấy dành nhiều thời gian hơn cho con. Anh ấy đã học được cách làm một người cha có trách nhiệm.
Tôi cũng bắt đầu tham gia các hoạt động từ thiện của bác sĩ Hùng và tổ chức. Tôi muốn giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, đặc biệt là những đứa trẻ mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi muốn lan tỏa tình yêu thương và hy vọng đến những mảnh đời bất hạnh.
Tôi và bác sĩ Hùng dần dần nảy sinh tình cảm. Anh ấy là một người đàn ông tốt bụng, nhân hậu, và luôn ở bên cạnh tôi khi tôi khó khăn nhất. Anh ấy yêu Mai như con ruột, và anh ấy đã mang đến cho tôi một hạnh phúc mới.
Cuộc sống của tôi giờ đây tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Tôi không chỉ có một cô con gái xinh đẹp, khỏe mạnh, mà còn có một người chồng yêu thương, và một công việc ý nghĩa. Tôi biết, mình đã vượt qua được mọi khó khăn, và tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của đời mình.
Câu chuyện của tôi, câu chuyện về Hương và Mai, là một minh chứng cho thấy: Dù cuộc đời có thử thách đến đâu, dù có bao nhiêu nỗi đau, nhưng tình yêu thương của người mẹ dành cho con sẽ luôn là sức mạnh vĩ đại nhất. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng, hãy luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp, và hãy biết tha thứ cho những lỗi lầm.
Và tôi biết, hành trình của tôi sẽ còn tiếp tục, với những thử thách mới, những niềm vui mới. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Bởi vì tôi có Mai ở bên cạnh, có một gia đình yêu thương, và có một niềm tin vững chắc vào tình yêu thương.