Min menu

Pages

Vì vợ, con trai l:ạnh l:ùng đẩy tôi ra đường. Tôi chỉ nói một câu ở khách sạn kế bên, khiến nó bật k:hóc, â:n h:ận suốt đời...

Trời đổ mưa. Những hạt mưa đầu mùa rơi lộp độp trên mái tôn, lạnh buốt, hệt như lòng tôi lúc này. Tôi đứng lặng người dưới hiên nhà con trai, tay cầm chiếc túi vải cũ kỹ chỉ có vài bộ quần áo. Căn nhà mà tôi từng bỏ biết bao năm làm lụng để phụ tiền mua, giờ như trở thành chốn xa lạ.

Con trai tôi – Khánh – nhìn tôi, ánh mắt lạnh hơn cả trời mưa ngoài kia. Nó không hét, không chửi, chỉ nhẹ nhàng bảo tôi: “Ba đi đi. Vợ con không muốn ba ở đây nữa. Con cũng mệt mỏi rồi.”



Tôi cười nhạt. Cái cười chua chát của một người cha chẳng còn chốn dung thân. Tôi định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ lại. Trong khoảnh khắc đó, bao kỷ niệm ùa về: ngày nó chập chững bước đi, lần đầu nó gọi tôi là ba, những buổi tối tôi thức trắng bên bàn may để có tiền lo cho nó học…

Tôi gật đầu, lặng lẽ bước đi trong mưa, vai áo ướt đẫm. Bước chân tôi nặng trĩu, không phải vì cái túi, mà vì nỗi đau bị chính máu mủ ruột rà đẩy ra khỏi cuộc đời nó. Tôi không trách con, cũng không trách dâu. Tôi chỉ tự hỏi: đến tuổi này rồi, mình còn có thể đi đâu?

Tôi ghé vào khách sạn nhỏ ngay đầu hẻm. Cô lễ tân ngước nhìn tôi, có lẽ ngạc nhiên vì bộ dạng ướt nhẹp của một ông già tay xách túi vải cũ. Tôi cười buồn: “Cho tôi một phòng rẻ nhất. Tôi chỉ cần ngủ một đêm.”

Căn phòng nhỏ, đơn sơ, mùi ẩm mốc lẫn trong tiếng mưa đều đều ngoài cửa kính. Tôi đặt túi xuống, ngồi phịch xuống mép giường, mỏi mệt. Đôi mắt tôi ráo hoảnh, chẳng còn giọt nước nào để rơi. Ở tuổi này, nước mắt hình như đã khô cạn.

Điện thoại rung lên. Là Khánh. Tôi nhìn màn hình, không bắt máy. Chỉ nhắn một dòng: “Ba ở khách sạn kế bên nhà con. Nếu có gì cần, cứ nhắn.”

Chưa đầy hai phút sau, có tiếng gõ cửa dồn dập. Tôi bước ra, mở cửa. Khánh đứng đó, mặt mũi trắng bệch, ướt mưa, hơi thở gấp gáp.

“Nãy giờ ba ở đây thật hả?” – Giọng nó run lên. “Sao ba không đi đâu xa hơn? Sao ba không đến nhà ai đó? Sao ba không… trách con?”

Tôi nhìn nó, ánh mắt dịu dàng: “Ba từng nghĩ đến chuyện đi thật xa. Nhưng rồi ba nghĩ, nếu mai này con có hối hận, con sẽ không biết tìm ba ở đâu.”

Khánh bật khóc. Lần đầu tiên tôi thấy nó khóc như một đứa trẻ. Nó quỳ xuống, ôm chân tôi, nghẹn ngào: “Ba ơi, con sai rồi… Con tệ lắm… Con xin lỗi…”

Tôi không khóc, nhưng lòng tôi đau. Nỗi đau của người cha không phải vì bị đuổi, mà vì thấy con mình sống trong giằng xé giữa chữ hiếu và chữ tình. Tôi vuốt nhẹ tóc nó, như ngày xưa nó còn nhỏ: “Con không sai. Con chỉ mệt mỏi. Ba hiểu…”

Câu nói đó khiến nó khóc nức nở hơn. Tôi biết, giây phút này sẽ khắc ghi trong tâm trí nó mãi mãi – sự bao dung của một người cha dù bị ruồng rẫy vẫn không trách móc, chỉ muốn con được sống yên ổn.

Khánh năn nỉ tôi về lại nhà. Tôi từ chối. Tôi bảo: “Không phải ba giận. Chỉ là ba cần chút thời gian… để con hiểu được, một người cha không phải là gánh nặng.”

Tối đó, tôi nằm lặng trong căn phòng nhỏ. Tôi nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, nghe tiếng lòng mình lắng lại. Tôi biết, tình cha con không thể đứt đoạn chỉ vì vài lời lạnh nhạt. Nhưng để hàn gắn, cần cả thời gian và sự thành tâm.

Những ngày sau đó, Khánh ghé khách sạn mỗi ngày. Nó mang cho tôi hộp cơm nóng, chăn ấm, thuốc men. Mỗi lần gặp, nó đều cúi đầu: “Ba, về nhà đi…”

Tôi vẫn từ chối. Tôi không muốn về khi người phụ nữ trong căn nhà đó còn nghĩ tôi là gánh nặng. Tôi từng hy sinh cả đời cho Khánh, tôi không cần thêm hy sinh nữa, nhất là sự tủi nhục.

Một tuần sau, tôi đang ngồi ngoài hiên khách sạn thì thấy một dáng người quen thuộc. Là Mai – vợ Khánh. Cô ta bước chậm rãi đến trước mặt tôi, cúi đầu thật sâu: “Ba… Con xin lỗi. Con đã sai…”

Tôi im lặng, nhìn ánh mắt đỏ hoe của cô. Mai kể, mấy ngày nay Khánh không ăn không ngủ, thức trắng mỗi đêm, chỉ vì nghĩ mình đã đẩy cha ruột ra đường. Cô mới nhận ra: một người cha như tôi không đáng bị đối xử tệ bạc như thế.

“Ba ơi… Con biết sai rồi. Con biết ba thương chồng con, thương cháu nội con… Xin ba về, để nhà mình được yên ấm…”

Tôi thở dài. Tôi không ghét Mai. Tôi chỉ đau vì lòng người dễ thay đổi. Nhưng tôi cũng hiểu, con người ta khi đứng giữa lựa chọn, đôi lúc sẽ chọn sai. Điều quan trọng là sau cùng họ có nhận ra không.

Tối hôm đó, tôi đồng ý về. Nhưng tôi nói rõ, nếu một lần nữa tôi thấy ánh mắt coi thường từ cô ấy, tôi sẽ ra đi mãi mãi, không quay đầu lại. Mai gật đầu, nước mắt lăn dài trên má.

Ngày tôi bước chân về nhà, đứa cháu nội chạy ra ôm lấy chân tôi: “Ông nội ơi, con nhớ ông lắm!”

Tôi bật cười, nước mắt rơi. Tình cảm thật sự luôn đến từ những đứa trẻ. Chúng chưa biết nói dối, chưa biết giấu lòng mình sau lớp mặt nạ.

Những tháng sau đó, tôi sống cùng gia đình Khánh. Mối quan hệ giữa tôi và Mai dần dịu lại. Cô chăm sóc tôi khi tôi ốm, hỏi ý kiến tôi về chuyện trong nhà, thậm chí còn nhường tôi cái ghế gần cửa sổ – nơi tôi thích ngồi đọc báo.

Khánh thì khác hẳn. Nó chủ động đưa tôi đi khám sức khỏe định kỳ, mua sách, mua radio, dắt tôi đi công viên mỗi chiều. Tôi biết, trong lòng nó, tôi không còn là gánh nặng, mà là điều thiêng liêng mà nó đã suýt đánh mất.

Có lần, tôi hỏi: “Con từng hối hận nhiều lắm không?”

Khánh đáp, mắt nhìn xa xăm: “Con không dám ngủ mấy ngày ba ở khách sạn. Mỗi lần nhắm mắt, con thấy ba đứng dưới mưa, lặng lẽ như cái bóng… Con sợ, ba sẽ đi mãi.”

Tôi nắm tay con trai, siết nhẹ. Tôi không cần nó phải chuộc lỗi gì cả. Chỉ cần nó hiểu, cha mẹ yêu con cái không điều kiện. Và nếu được lựa chọn lại, tôi vẫn chọn tha thứ – vì đó là cách duy nhất để giữ lại một gia đình.

Từ hôm đó, tôi không còn nghĩ đến chuyện bị đẩy ra đường nữa. Tôi chỉ nhớ khoảnh khắc Khánh ôm tôi giữa cơn mưa, khóc như đứa trẻ. Khoảnh khắc đó cho tôi biết, mình vẫn còn là “ba” – không chỉ trong giấy tờ, mà trong tim con.

Và thế là đủ rồi.