Min menu

Pages

Sau ngày mẹ kh:uất, tôi không thể ngờ số t:ài s:ản 5 t:ỷ lại được chi:a cho… anh r:ể...

 Ngày mẹ mất, không khí trong nhà tôi như đóng băng lại. Tôi đứng lặng trong căn phòng tối, cảm giác đau đớn dâng trào trong lòng không thể gọi thành lời. Mẹ ra đi nhẹ nhàng như sương khói, nhưng trong lòng tôi thì ngổn ngang những nỗi đau, sự hụt hẫng không thể nào gột rửa. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau này sẽ ra sao khi không còn mẹ bên cạnh.

Nhưng đau thương chưa dừng lại ở đó. Khi mở di chúc của mẹ, tôi nhận được một cú sốc lớn hơn bao giờ hết. Món tài sản 5 tỷ đồng mà mẹ để lại không được chia cho tôi – con gái duy nhất – mà toàn bộ được chuyển cho anh rể. Tôi không tin vào mắt mình. Có phải đây là một sai lầm? Hay là một trò đùa ác nghiệt? Tôi cố gắng đọc đi đọc lại từng câu chữ trong di chúc, nhưng sự thật vẫn không thay đổi.


Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Lòng đầy những nghi ngờ và oán hận. Anh rể, người mà tôi từng không ít lần cảm thấy khó chịu, lạnh lùng với tôi, lại được mẹ ưu ái đến vậy sao? Tôi quay sang hỏi chị gái, người vợ của anh, mong có được câu trả lời thỏa đáng, nhưng chị chỉ im lặng, đôi mắt cũng đượm buồn, không nói được gì.

Tôi quyết định không thể ngồi yên chờ đợi. Tôi phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra, tại sao mẹ lại để lại tài sản cho anh rể mà không phải cho tôi. Những ngày sau đó, tôi lục tung quá khứ gia đình, tìm đến những người thân cận, kể cả bạn bè thân thiết của mẹ, hy vọng tìm được manh mối để hiểu được lý do thật sự.

Bất ngờ thay, một người bà giúp việc cũ tiết lộ một bí mật mà tôi chưa từng nghe đến. Mẹ từng trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc trước khi gặp bố tôi. Anh rể, theo lời bà giúp việc, chính là con trai riêng của mẹ từ cuộc hôn nhân đó. Vì điều này, mẹ không muốn công khai sự thật, và vì vậy bà đã quyết định để lại toàn bộ tài sản cho anh ấy – người con trai duy nhất của mình – thay vì tôi, đứa con gái từ cuộc hôn nhân sau này.

Tin tức này như sét đánh ngang tai tôi. Tôi cảm thấy một cảm giác bị phản bội tràn ngập, không chỉ từ mẹ mà cả cuộc đời này như chơi đùa với tôi. Tôi không thể tin rằng mẹ đã giấu tôi một bí mật lớn đến thế, và cả anh rể – người tôi tưởng là người ngoài, lại là người thân ruột thịt của mẹ. Cảm xúc trong tôi hỗn loạn giữa giận dữ, tiếc nuối và nỗi đau cô đơn.

Nhưng sự thật vẫn chưa dừng lại. Tôi quyết định đối mặt với anh rể, người luôn khiến tôi thấy khó chịu, và cũng là người thừa hưởng toàn bộ tài sản của mẹ. Buổi gặp mặt đầu tiên giữa chúng tôi ngập tràn những khoảng lặng nặng nề. Anh không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng nhìn tôi bằng đôi mắt chứa đầy nỗi buồn khó nói.

Anh kể cho tôi nghe về một tuổi thơ đầy biến cố, về những tháng năm sống dưới bóng mẹ, bị xã hội đánh giá, bị bạn bè xa lánh vì gia đình phức tạp. Anh không đòi hỏi sự thương hại, chỉ mong được công nhận là một phần của gia đình này. Tôi lắng nghe, và từng câu chuyện của anh dần làm tan chảy những bức tường ngăn cách trong lòng mình.

Một điều tôi không ngờ xảy ra là anh đã giấu tôi một bí mật lớn hơn nữa. Anh tiết lộ rằng chính anh là người đã âm thầm chăm sóc mẹ trong những ngày bà lâm bệnh nặng, là người đã đứng ra lo liệu mọi chi phí chữa trị, kể cả giấu kín sự thật với cả gia đình để mẹ không phải chịu thêm áp lực. Sự hi sinh thầm lặng của anh khiến tôi phải suy nghĩ lại về con người mà tôi từng chối bỏ.

Cảm giác oán giận trong tôi bắt đầu nhường chỗ cho sự thấu hiểu và cảm thông. Tôi nhận ra rằng, không ai là hoàn hảo, và mọi con người đều có những câu chuyện, những nỗi đau mà người ngoài không thể biết được. Tôi quyết định mở lòng, gạt bỏ những định kiến và tập trung xây dựng lại mối quan hệ gia đình.

Cùng với anh rể, tôi đi thăm mẹ trong bệnh viện. Mẹ, với nụ cười yếu ớt nhưng đầy yêu thương, đón chúng tôi bằng vòng tay ấm áp mà tôi đã mong đợi bấy lâu nay. Không khí gia đình như được hàn gắn lại, những vết thương trong lòng từng người dần được chữa lành.

Ngày mẹ khỏe mạnh trở lại, cả gia đình tôi quyết định cùng nhau chăm sóc và vun đắp mái ấm. Tôi và anh rể trở thành những người bạn đồng hành, chia sẻ gánh nặng và niềm vui cuộc sống. Sự bất ngờ về tài sản giờ đây không còn là rào cản mà là cầu nối để chúng tôi thấu hiểu nhau hơn.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, tình thân không chỉ là máu mủ mà còn là sự thấu hiểu, sự tha thứ và lòng yêu thương. Mẹ tôi không để lại cho tôi chỉ là tài sản vật chất, mà còn là bài học quý giá về sự kiên trì, sự chân thành và lòng vị tha. Tôi biết ơn mẹ, biết ơn anh rể và biết ơn cuộc đời đã cho tôi cơ hội để trưởng thành và yêu thương.