Min menu

Pages

Chỉ còn vài ngày trước đám cưới, bố chồng tôi gặp tai nạn phải nằm viện 4 ngày. Trong khoảng thời gian đó, tôi tình cờ phát hiện một b:í m:ật đ:ộng tr:ời và cái kết...

 Chỉ còn vài ngày nữa là đám cưới của tôi và Nam – người đàn ông mà tôi từng tin là định mệnh của đời mình. Thiệp hồng đã phát, áo cưới đã thử, từng chi tiết nhỏ trong lễ cưới đều được tôi và anh chăm chút kỹ lưỡng suốt mấy tháng. Cứ nghĩ những tháng ngày lo lắng đã sắp kết thúc, vậy mà cuộc đời lại đẩy tôi vào một cú rẽ không ai lường trước được.

Bố chồng tôi – ông Hùng – gặp tai nạn xe trên đường về quê thăm mộ tổ. Tin dữ đến bất ngờ vào một buổi chiều chạng vạng, khi tôi đang thử lần cuối chiếc váy cưới trắng ngần. Điện thoại Nam rung liên tục, gương mặt anh tái xanh khi nghe xong cuộc gọi. Tôi còn nhớ rõ giọng anh run rẩy: “Bố bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh. Anh phải về ngay.” Không đắn đo, tôi gật đầu: “Em đi cùng.”



Đoạn đường về quê dài hơn trăm cây số bỗng trở nên lạnh lẽo đến kỳ lạ. Nam nắm chặt tay lái, không nói gì, ánh mắt anh dán vào khoảng tối phía trước như muốn xuyên thấu đêm đen để nhìn thấy bố. Tôi lặng lẽ ngồi bên, tim đập loạn vì lo lắng, vừa cầu nguyện ông Hùng không nguy hiểm đến tính mạng, vừa tự trấn an bản thân mọi chuyện sẽ ổn.

Bệnh viện tỉnh nhỏ, không hiện đại, phòng bệnh lạnh lẽo với mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Ông Hùng bị gãy xương sườn, chấn thương phần mềm và nứt xương chậu. Bác sĩ nói ông cần được theo dõi chặt chẽ, ít nhất vài ngày tới phải nằm viện. Nam lập tức quay về lo việc cưới xin và nhờ tôi ở lại chăm bố.

Tôi không ngại. Bốn ngày ở bệnh viện, tôi chăm ông chu đáo như chăm cha ruột. Ông Hùng lúc tỉnh lúc mê, nhưng mỗi lần mở mắt đều cố nắm tay tôi, gọi khẽ “con dâu của bố”. Ánh mắt ông trìu mến, khiến tim tôi chùng xuống vì thương.

Nhưng những giờ phút bên giường bệnh cũng bắt đầu kéo theo những điều kỳ lạ. Ngày đầu tiên, một người phụ nữ trung niên mang cơm đến, bà nhìn tôi chằm chằm rồi quay đi, nét mặt lạ lùng. Tôi hỏi thì ông Hùng chỉ khẽ nói: “Bà ấy từng quen biết với bố thôi.”

Tôi không để tâm lắm, cho đến ngày thứ hai, khi một cậu bé chừng mười tuổi chạy vào phòng, ôm lấy ông Hùng mà gọi: “Ông ngoại!” Cả người tôi như đông cứng lại. Ông Hùng bối rối, vội xua cậu bé ra, nhưng thằng bé không buông, còn hỏi: “Sao ông không về nhà nữa? Mẹ con khóc đấy.”

Tôi đứng sững, mắt nhìn ông không chớp. Ông lảng tránh ánh nhìn của tôi, rồi đuổi cậu bé ra ngoài, gắt lên đầy giận dữ. Khi tôi hỏi, ông chỉ thở dài: “Chuyện cũ thôi con, đừng để tâm.” Nhưng trái tim tôi bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ, lặng lẽ lan rộng từng giờ.

Đến tối hôm đó, người phụ nữ kia quay lại. Bà ta không nhìn tôi nữa, mà ngồi cạnh giường, nắm tay ông Hùng thật lâu. Tôi giả vờ ngủ để nghe được đoạn đối thoại của họ. “Ông còn nhớ lời hứa năm xưa không? Ông nói sẽ không bao giờ chối bỏ mẹ con tôi...” – giọng bà nghẹn ngào. Ông Hùng đáp khẽ: “Tôi chưa từng quên. Nhưng tôi có lỗi với cả hai gia đình.”

Tôi như chết lặng. Trái tim tôi đập thình thịch. Tôi bước ra khỏi giường, ánh mắt như bắn lửa: “Hai gia đình? Nghĩa là sao, bác?” Cả hai người giật mình. Bà kia rời khỏi phòng, còn ông Hùng nắm tay tôi, mắt rưng rưng: “Cho bố chút thời gian, rồi bố sẽ kể hết.”

Suốt đêm ấy tôi không ngủ. Đầu tôi như muốn nổ tung bởi bao giả thuyết. Nam – người tôi sắp cưới – liệu có biết? Hay anh cũng chỉ là nạn nhân của những bí mật mà người lớn giấu giếm? Tôi quyết định gọi cho Nam ngay trong đêm. Nhưng anh không nghe máy.

Sáng hôm sau, tôi chủ động ra ngoài mua cháo. Khi quay lại, tôi bắt gặp bà kia và cậu bé đang nói chuyện với y tá. Bà lén đưa phong bì cho y tá, giọng thì thầm: “Xin đừng cho ai biết bà từng đến.” Tôi nấp sau vách, tim đập mạnh. Càng lúc tôi càng tin rằng chuyện này không đơn giản.

Buổi chiều, tôi ngồi bên ông Hùng, lần đầu tiên dám đối diện. “Bố à, nếu bố xem con như con gái, xin bố hãy nói thật. Con cần biết, để biết mình đang bước vào gia đình thế nào.” Ông lặng người. Rồi bằng giọng khàn đục, ông bắt đầu kể.

Hơn hai mươi năm trước, ông từng yêu một người phụ nữ – chính là người kia – nhưng bị gia đình phản đối. Khi đó, bà ấy đã mang thai. Ông bị ép cưới mẹ của Nam để “cứu danh dự gia đình”. Sau đó, ông âm thầm chu cấp cho con riêng, nhưng chưa từng dám thừa nhận. Mọi chuyện tưởng đã chôn vùi cho đến khi tai nạn xảy ra. “Tôi nghĩ mình sắp chết, nên mới để bà ấy đến. Nhưng tôi không ngờ con lại là người chứng kiến tất cả.”

Tôi khóc. Không phải vì ông có con riêng. Mà vì suốt bao năm, người đàn ông ấy phải sống trong dằn vặt, chia đôi tình cảm, vừa là người chồng “đúng nghĩa” trong mắt xã hội, vừa là người cha lén lút trong bóng tối. Câu chuyện ấy không đơn giản là một scandal gia đình, mà là bi kịch của cả ba con người.

Tôi gọi Nam. Anh bắt máy. Giọng anh trầm thấp: “Em phát hiện rồi đúng không?” Tôi sững người: “Anh biết?” “Anh biết từ năm 18 tuổi, khi nghe mẹ cãi nhau với bố. Anh từng đến tìm cậu bé kia, từng cảm thấy tức giận, ghen tị. Nhưng dần anh hiểu, chuyện của người lớn không phải lỗi của tụi mình.”

Tôi lặng người. Nam bình tĩnh hơn tôi tưởng. Nhưng điều khiến tôi không ngờ đến là câu nói sau cùng của anh: “Anh biết, nếu em chọn rút lui, anh sẽ không trách. Nhưng nếu em còn muốn tiếp tục, anh sẽ cùng em đối mặt tất cả.” Trái tim tôi như vỡ òa.

Tôi ôm ông Hùng, nói trong nước mắt: “Bố, bố hãy nhận đứa trẻ kia. Nó cần một người cha. Và con sẽ vẫn là con dâu của bố, nếu bố còn muốn.” Ông Hùng khóc. Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông lớn tuổi bật khóc như một đứa trẻ.

Ba ngày sau, ông Hùng được chuyển về Hà Nội điều trị. Đám cưới hoãn lại một tuần, không ai trách móc. Ngược lại, gia đình hai bên cùng ngồi lại, lần đầu tiên nói ra tất cả những điều giấu kín suốt nhiều năm. Người phụ nữ năm xưa được mời đến. Bà không còn giận, chỉ nhìn ông Hùng rồi gật đầu: “Cảm ơn ông đã không chối bỏ lần nữa.”

Ngày cưới diễn ra giản dị hơn dự kiến. Nhưng với tôi, đó là lễ cưới hạnh phúc nhất. Vì trong ánh mắt người thân hai bên, không còn oán giận, không còn giả dối. Tôi nhìn Nam, tay anh siết lấy tay tôi thật chặt. “Em chắc chắn chứ?” – anh hỏi. Tôi cười, rạng rỡ như chưa từng có nước mắt: “Chưa bao giờ chắc như lúc này.”

Sau lễ cưới, chúng tôi thường xuyên đưa cậu bé – em trai cùng cha khác mẹ của Nam – đến nhà chơi. Nó gọi tôi là chị, rụt rè nhưng ấm áp. Mỗi lần như thế, tôi lại thấy ánh mắt ông Hùng sáng lên, không còn buồn nữa. Có lẽ, lần đầu tiên trong đời, ông được làm cha trọn vẹn.