Min menu

Pages

Vừa trở lại làm vợ chồng chưa lâu, cô nghe được đoạn hội thoại giữa anh và người bạn thân. Câu nói cuối khiến t:im cô l:ạnh b:uốt…

 Trời đổ mưa rả rích suốt từ chiều. Những hạt nước đập lên ô cửa kính như gõ nhịp theo từng nhịp đập trái tim Lan – vừa mong manh, vừa dồn dập. Cô ngồi co ro trong căn bếp nhỏ, nhìn nồi canh sôi lục bục mà lòng lại dậy sóng. Hôm nay là tròn một tháng từ ngày cô và Hưng tái hôn. Mọi thứ vẫn mới mẻ, và kỳ lạ, như thể cô đang sống trong một giấc mơ mà mình chưa bao giờ dám hy vọng sẽ xảy ra lần nữa.

Hưng – người chồng cũ, cũng là người đàn ông đầu tiên khiến cô biết thế nào là yêu đến tan nát cõi lòng. Họ từng ly hôn sau ba năm chung sống vì những hiểu lầm, những lần im lặng kéo dài và những tổn thương không nói thành lời. Nhưng sau hai năm xa cách, họ lại tìm về nhau, nhẹ nhàng như cách cơn mưa đầu mùa tìm về cánh đồng khô cằn. Hưng khác xưa – trầm hơn, nhẹ nhàng hơn, nhưng ánh mắt ấy, vẫn khiến Lan bối rối như thuở đầu.


Chiều nay, Hưng mời bạn thân cũ đến nhà ăn cơm. Lan rửa chén xong, tính đi lên phòng thì nghe giọng Hưng và người bạn vọng ra từ phòng khách. Cô không định nghe lén, nhưng tiếng cười và câu nói sau đó khiến cô khựng lại.

“Ông giỏi thật, chia tay rồi mà vẫn kéo được vợ về lại. Coi như kế hoạch thành công ngoài mong đợi.”

Cô đứng sững. Tim như bị bóp nghẹt trong lồng ngực. Một kế hoạch? Cái gì là kế hoạch? Cô cố nén hơi thở, trán rịn mồ hôi lạnh. Câu trả lời của Hưng càng làm tê liệt toàn thân.

“Ừ, cũng may mà cô ấy vẫn còn tình cảm. Mình chỉ cần đánh vào điểm yếu ấy thôi. Phụ nữ mà, yếu lòng là mình nắm được tất cả.”

Lan lùi lại, va vào mép bàn. Âm thanh nhỏ khiến hai người trong phòng khách im lặng vài giây, nhưng rồi lại tiếp tục trò chuyện như không có gì. Cô lặng lẽ đi lên phòng, tay run run mở cửa, ngồi phịch xuống giường như thể vừa bị xô xuống vực sâu.

Cô thấy mình ngu ngốc. Đau đớn. Bị xúc phạm. Thì ra, tình yêu cô gìn giữ như một món đồ quý giá lại chỉ là một trò chơi được tính toán kỹ lưỡng. Cô ngồi hàng giờ bên cửa sổ, nhìn mưa rơi không dứt, đầu óc quay cuồng với hàng loạt câu hỏi không có lời đáp. Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao lại dối trá một cách tàn nhẫn như thế?

Đêm ấy, Lan không ngủ được. Cô nhìn Hưng nằm cạnh, hơi thở đều đều, gương mặt yên bình. Người đàn ông ấy từng khiến cô đau đến mức phải ký vào đơn ly hôn, và bây giờ, lại là kẻ khiến cô cảm thấy mình bị lừa dối một lần nữa. Nhưng lần này, đau hơn gấp bội.

Sáng hôm sau, Lan không nói gì. Cô vẫn dọn dẹp, vẫn nấu ăn, vẫn cười khi Hưng kể chuyện, nhưng trong lòng, mọi thứ đã sụp đổ. Cô cố gắng tìm dấu hiệu giả dối trong từng cử chỉ, từng ánh nhìn của anh, và đáng sợ thay, cô bắt đầu thấy chúng – những lần ánh mắt lảng tránh, nụ cười nửa miệng, những cái ôm không còn siết chặt như ban đầu.

Cô lén lút xem điện thoại của anh khi anh vào tắm. Tim cô đập loạn khi tìm thấy một tin nhắn cũ từ người bạn hôm trước: “Mày làm như vậy có chắc không? Lỡ cô ấy biết thì sao?” Và Hưng trả lời: “Cô ấy sẽ không biết. Cô ấy tin tao mà.”

Lan đặt điện thoại xuống, tay lạnh ngắt. Sự tin tưởng của cô hóa ra là một thứ quá rẻ mạt trong mắt Hưng. Cô nhìn mình trong gương, gương mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Người phụ nữ trong gương không còn là cô gái từng yêu Hưng đến cuồng si nữa. Cô bỗng thấy thương bản thân vô hạn.

Ba ngày sau, Lan lặng lẽ dọn quần áo vào vali. Cô để lại một bức thư ngắn, không trách móc, không giận dữ, chỉ là một lời tạm biệt nhẹ nhàng như hơi thở cuối cùng của một tình yêu đã chết. Cô rời đi vào sáng sớm, khi thành phố còn mờ sương, và lòng cô thì trống rỗng như căn nhà không còn hơi ấm.

Lan thuê một căn phòng nhỏ gần chỗ làm. Cô bắt đầu lại mọi thứ: công việc, thói quen, và cả chính mình. Cô cắt tóc ngắn, học nấu ăn từ đầu, tham gia lớp học yoga buổi tối. Có những đêm cô bật khóc giữa giấc mơ, tỉnh dậy với trái tim đau nhói. Nhưng dần dần, cơn đau nhạt dần, và cô học cách tha thứ – không phải cho Hưng, mà cho chính mình, vì đã từng yêu mù quáng.

Hai tháng sau, Lan bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ Hưng. Bà bảo Hưng đang nằm viện, vừa trải qua một ca phẫu thuật phức tạp. Lan bối rối. Cô không biết nên đi hay không. Trái tim cô đã nguội lạnh, nhưng ký ức vẫn còn đó, len lỏi như một mạch nước ngầm không thể lấp kín.

Cuối cùng, cô đến bệnh viện. Hưng nằm trên giường trắng, người gầy rộc, mắt nhắm nghiền. Khi Lan bước vào, anh mở mắt, ánh nhìn mệt mỏi nhưng lấp lánh niềm vui.

“Em đến rồi…” – giọng anh yếu ớt nhưng chân thành. Lan không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh giường. Một phút im lặng kéo dài, nặng trĩu.

Rồi Hưng bật khóc. Anh nắm tay cô, run rẩy nói: “Anh xin lỗi… Anh không cố tình lừa em. Chuyện hôm đó… không như em nghĩ. Anh chỉ nói vậy để né sự cợt nhả của bạn. Anh… thật lòng muốn chúng ta bắt đầu lại.”

Lan sững người. Cô không ngờ đến lời thú nhận đó. “Vậy… tin nhắn?” – cô hỏi, giọng nghèn nghẹn.

Hưng lấy điện thoại từ ngăn tủ, mở ra một đoạn tin nhắn khác – nơi anh kể với người bạn kia rằng anh đang cố gắng sửa sai, cố gắng chứng minh rằng mình đã thay đổi, rằng tình yêu dành cho Lan vẫn còn vẹn nguyên. Anh không ngờ người bạn ấy lại hiểu sai và đùa cợt như thế.

Lan im lặng. Cô nhớ lại ánh mắt, hành động của Hưng suốt thời gian qua. Có thật là cô đã quá vội vàng kết luận? Có phải vết thương cũ khiến cô không còn đủ can đảm tin thêm lần nữa?

Những ngày sau đó, cô lui tới bệnh viện thường xuyên hơn. Cô không tha thứ ngay, nhưng cũng không rời đi. Hưng không van xin, chỉ lặng lẽ để cô thấy từng thay đổi nhỏ nơi anh – ánh mắt biết ơn, nụ cười hiền lành, và cách anh dịu dàng gọi tên cô như thể mỗi âm tiết đều là một điều kỳ diệu.

Một buổi chiều, sau khi rời bệnh viện, Lan đứng nhìn hoàng hôn buông xuống trên thành phố. Cô bỗng thấy lòng nhẹ tênh. Có lẽ, yêu một người không phải là không bao giờ tổn thương nhau, mà là dám tha thứ, dám mở lòng lại khi biết người ấy cũng đang cố gắng hết mình để giữ lấy mình.

Hai tháng sau, Lan và Hưng trở về ngôi nhà cũ. Nhưng lần này, họ sống như những người mới – không còn oán trách, không còn dối trá. Họ học cách nói ra suy nghĩ, cùng nhau gấp quần áo, nấu bữa sáng, trồng hoa ngoài ban công.

Lan đặt một chậu hoa nhỏ trên bàn ăn. Mỗi sáng, cô tưới nước, ngắm nhìn những chiếc lá non xanh mướt như trái tim đang lành lại. Cô không còn sợ quá khứ, vì chính nó đã dạy cô cách yêu thương bản thân – và cả người trước mặt – một cách trưởng thành và mạnh mẽ hơn.