Min menu

Pages

Tiếng thắng gấp vang lên trong mưa, một cô gái lạ bị hất văng vào xóm trọ ng:hèo, mang theo b:í ẩ:n không ai biết và cái kết sau đó khiến ai cũng ch:ết l:ặng...

 Tiếng xe thắng gấp vang lên giữa con hẻm nhỏ ẩm ướt. Một thân hình mảnh khảnh bị hất văng khỏi đầu xe, máu loang lổ thấm qua lớp áo sơ mi trắng. Cả xóm trọ lao ra trong hoảng loạn. Mưa vẫn rơi tầm tã, nhưng không ai để tâm. Người ta xúm lại, tìm cách cầm máu, gọi xe cấp cứu, lau vết thương bằng đôi tay run rẩy. Cô gái không hề có phản ứng, mắt nhắm nghiền, gương mặt bầm tím.

Không ai biết cô là ai. Một người lạ lạc vào xóm trọ nghèo nàn này, không mang theo gì ngoài một vali cũ sứt quai. Nhưng sau tai nạn hôm đó, cô gái tỉnh lại trong căn phòng nhỏ cuối dãy, được kê tạm giường và chăm sóc bằng những phần cháo loãng, thuốc men góp nhặt. Dì Tư – người lớn tuổi nhất xóm – là người đầu tiên lên tiếng giữ cô lại: “Người ta bị tai nạn trước cửa mình, không lẽ đuổi đi?” Mọi người nhìn nhau, chần chừ một chút rồi gật đầu. Dẫu sao, trong nghèo khổ, lòng thương người vẫn là thứ chưa đánh mất.



Cô gái lặng lẽ sống trong xóm trọ. Cô ít nói, chỉ thường ngồi bên cửa sổ nhìn trời mưa, ánh mắt xa xăm như đang lục tìm điều gì trong ký ức. Ai hỏi cũng chỉ nhận được câu trả lời nhỏ nhẹ: “Em tên An.” Không ai biết họ của cô, không ai biết cô đến từ đâu. Nhưng chẳng ai hỏi nữa, vì họ nghĩ cô có lý do để im lặng. Dù vậy, vẫn có sự dè dặt. Một số người vẫn bán tín bán nghi, vì trong con người An có thứ gì đó... lạ lùng. Sự yên tĩnh của cô, sự chín chắn trong ánh nhìn, sự đau đáu của một tâm hồn từng trải khiến cả những người từng trải nhất cũng cảm thấy cô khác biệt.

An biết chăm con nít, giúp dì Tư nấu cơm, phụ chị Hòa bán hàng online, và thường mua bánh mì treo sẵn ở quán nhỏ đầu hẻm cho những người khó khăn hơn. Từng chút một, An trở thành một phần của xóm trọ – một phần âm thầm nhưng ấm áp. Trẻ con gọi cô là “chị An xinh đẹp,” còn thanh niên xóm bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt khác, nhất là Quân – cậu thợ máy cục mịch nhưng thật thà. Dù chẳng nói nhiều, nhưng mỗi lần xe cô hỏng, Quân luôn là người đầu tiên đến sửa, không lấy tiền.

Một buổi trưa, trong lúc An đang phơi đồ, tiếng xì xào bất chợt vang lên từ đầu ngõ. Có người vừa nhận được tin động trời. Tin tức từ một bài báo mạng lan truyền chóng mặt: “Giám đốc tập đoàn Vĩnh Hòa bị chính con gái tố cáo tham nhũng.” Hình ảnh người con gái trong bài viết khiến cả xóm chết lặng – đó là An, không lẫn vào đâu được. Mọi người nhìn nhau, sự choáng váng hiện rõ trong ánh mắt. Họ không tin. Không thể tin.

Một người đàn ông mặc đồ vest xuất hiện vào chiều hôm đó. Ông ta là luật sư, đến tìm An theo lời ủy quyền của mẹ cô – bà Hằng, phu nhân tập đoàn Vĩnh Hòa. Họ tìm An suốt ba tháng qua. Mẹ cô đổ bệnh, cha thì bị điều tra, còn cô bỏ đi không lời từ biệt. An chỉ lặng lẽ nghe, tay siết chặt cánh cửa gỗ đã mòn. Gương mặt cô không có biểu cảm, nhưng ánh mắt thì vỡ vụn. “Tôi chưa sẵn sàng về lại nơi đó,” cô nói, khẽ khàng, nhưng dứt khoát.

Tối hôm đó, cả xóm trọ im lặng. Bữa cơm chung mỗi tối bị hủy, đèn tắt sớm hơn bình thường. Không ai dám đến gõ cửa phòng An, cũng chẳng ai lên tiếng. Mỗi người đều mang trong lòng những câu hỏi, nhưng cũng có phần mặc cảm. Họ từng kể nhau nghe câu chuyện về “con bé An – con giám đốc tham nhũng,” từng bức xúc, từng căm ghét. Họ chẳng biết mặt cô, nhưng từng rủa xả, từng khinh thường. Giờ cô đang sống giữa họ, từng ngày, từng hành động đều đầy tử tế. Họ thấy xấu hổ.

Dì Tư là người đầu tiên đến tìm An. Bà gõ cửa ba lần, rồi ngồi xuống trước hiên chờ. Khi An mở cửa, dì chỉ nhìn cô, rồi ôm chầm lấy cô như một đứa cháu xa quê lâu ngày trở về. “Ai cũng có quá khứ. Quan trọng là con sống sao hiện tại.” An gục đầu vào vai dì, nước mắt trào ra không ngừng. Đó là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi đến đây.

Dần dần, xóm trọ lại mở lòng. Chị Hòa đem lên phòng An một túi cam. Quân mang đến chiếc đèn bàn mới. Lũ trẻ rủ cô chơi ô ăn quan như trước. Không ai nhắc đến bài báo, không ai nhắc đến thân phận cô nữa. Chỉ có những cử chỉ nhỏ bé, âm thầm nhưng đầy yêu thương. Và An hiểu – mình vẫn còn nơi để về.

Một ngày nọ, mẹ cô đến. Bà Hằng – người từng là hình mẫu của quyền lực và kiêu hãnh – giờ đây gầy gò, ánh mắt mệt mỏi. Hai mẹ con ngồi trong phòng nhỏ chật hẹp, giữa tiếng rì rào gió và tiếng xe máy ngoài đường. Bà nắm tay An, nghẹn ngào: “Mẹ sai. Mẹ để con một mình đối mặt với tất cả.” An không nói gì, chỉ tựa đầu vào vai mẹ, lần đầu tiên sau nhiều năm họ chạm vào nhau không có hận thù.

An quyết định trở về, không phải để sống lại cuộc đời cũ, mà để làm lại. Cô xin mẹ từ bỏ phần thừa kế, chỉ giữ một khoản tiền nhỏ để học lại ngành luật. “Con muốn hiểu luật, để một ngày nào đó, thay đổi nó từ bên trong,” An nói, ánh mắt sáng rực lên như ngọn lửa. Mẹ cô không phản đối, chỉ lặng lẽ đồng ý. Có lẽ bà cũng mong con gái mình tìm được chính mình hơn là quay lại làm “con gái chủ tịch.”

Trước khi rời xóm trọ, An tổ chức một buổi cơm chia tay. Cô nấu từng món ăn từng người thích: canh chua cho dì Tư, cá kho cho Quân, chè đậu xanh cho lũ trẻ. Cả xóm ngồi quanh mâm cơm cười nói rôm rả. Dì Tư dúi vào tay An một xấp bao lì xì đỏ: “Gọi là lộc đầu đời, đi học nhớ giữ gìn sức khỏe.” Quân chỉ nói ngắn gọn: “Có gì... cần giúp, gọi tui.”

An bước ra khỏi con hẻm với đôi mắt rưng rưng nhưng nụ cười nhẹ nhõm. Đằng sau cô là một quá khứ đầy sóng gió, trước mặt là một con đường dài chưa biết dẫn về đâu. Nhưng lần đầu tiên trong nhiều năm, cô không còn sợ. Bởi cô biết, mình đã có một gia đình, một chốn bình yên mang tên "xóm trọ."

Câu chuyện của An sau này được nhiều người biết đến, nhưng không ai còn nhắc cô là con của ai. Họ nhớ đến cô như người con gái từng ngã gục trước cửa xóm trọ nghèo, rồi đứng dậy mạnh mẽ bằng đôi chân mình. Một người đã học cách tha thứ, bước qua hận thù, và sống tiếp như ánh sáng – lặng lẽ nhưng ấm áp.