Trời mưa phùn lất phất như rắc muối vào khoảng không xám xịt. Thành phố về đêm chìm trong tiếng còi xe và ánh đèn nhòe nhoẹt, nhưng trong căn biệt thự sang trọng cuối con đường yên tĩnh, không khí lại đặc quánh sự lạnh lẽo đến mức người ta có thể cảm nhận được từng sợi tơ băng giá chạm vào da thịt.
Anh ngồi trên ghế sofa, áo sơ mi trắng hờ hững cởi hai cúc, ly rượu vang sóng sánh trong tay. Ánh mắt anh dừng lại ở tấm ảnh cưới treo trên tường, nơi cô gái trong ảnh cười rạng rỡ, còn anh thì nhìn thẳng vào ống kính, gương mặt không biểu cảm.
Một tiếng động khẽ vang lên. Cánh cửa phòng khẽ mở. Cô gái bước vào, mái tóc dài buông xõa, váy trắng tinh khôi nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mảnh mai. Cô không nhìn anh, chỉ lặng lẽ bước tới bàn trang điểm, tháo từng món trang sức như đang lột bỏ những lớp vỏ giả tạo mà cuộc đời khoác lên người cô.
"Tôi biết… anh lấy tôi chỉ vì một vụ cá cược." Cô lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến anh khựng lại. Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt tối sầm. "Em biết từ khi nào?"
Cô không trả lời ngay. Ngón tay chạm nhẹ lên mặt bàn gỗ lạnh ngắt. "Từ cái cách mẹ anh nhìn tôi như người giúp việc, từ ánh mắt bạn bè anh cười cợt sau lưng tôi trong lễ cưới. Tôi không ngu ngốc đến mức không nhận ra."
Anh bật cười, tiếng cười khô khốc như kim loại va vào nhau. "Vậy sao còn đồng ý cưới? Sao không bỏ chạy như mấy cô gái anh từng thử cá cược trước đây?"
Cô quay lại, đôi mắt trong veo nhưng đầy kiên định. "Vì tôi có lý do riêng. Và tôi không muốn chạy trốn nữa. Tôi muốn anh phải nhớ tôi đến suốt đời."
Anh đứng dậy, tiến lại gần. Mùi nước hoa của cô phảng phất như một ký ức xa xăm, dịu nhẹ và đắng ngắt. "Vậy đêm nay, em sẽ làm gì để tôi không quên được em?"
Cô không lùi lại. Cô rút từ trong ngăn kéo một chiếc phong bì, đặt lên tay anh. "Trong này là hồ sơ của một đứa trẻ bị bỏ rơi. Em đã từng là nó. Không ai cần em, không ai yêu em. Em tưởng rằng kết hôn với anh là một cơ hội để có gia đình. Nhưng hóa ra em chỉ là một quân cờ trong trò chơi tàn nhẫn của anh."
Anh nhìn tập hồ sơ, cảm giác lạnh lẽo lan từ ngón tay lên tận trái tim. Những dòng chữ trong đó như lưỡi dao rạch vào lòng tự tôn của anh – người đàn ông từng nghĩ mọi thứ trên đời đều có thể mua bằng tiền.
"Em định làm gì với tôi? Dằn vặt tôi để trả thù?"
"Không." Cô lắc đầu. "Em muốn anh biết rằng, dù bị tổn thương, em vẫn chọn tha thứ. Nhưng em không chấp nhận sống một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Em sẽ đi, và anh sẽ sống với ký ức này suốt đời."
Sáng hôm sau, cô rời đi thật. Không ồn ào, không nước mắt. Chỉ để lại chiếc nhẫn cưới trên bàn và một mảnh giấy viết tay: 'Khi anh học được cách yêu thương thật lòng, hãy tìm em.'
Anh sống những tháng ngày sau đó như một kẻ mất phương hướng. Mọi cuộc vui trở nên vô nghĩa. Anh bắt đầu tìm hiểu về cô – nơi cô từng sống, những công việc nhỏ cô từng làm để tự nuôi mình, những lần cô bị từ chối bởi cái nghèo, và cả những đêm cô ngồi viết nhật ký bên cửa sổ tầng áp mái trong căn nhà trọ rẻ tiền.
Lần đầu tiên trong đời, anh thấy mình nhỏ bé.
Một năm trôi qua. Vào một ngày mưa tương tự, anh tìm đến một thư viện nhỏ vùng ngoại ô, nơi cô đang làm thủ thư. Cô không ngạc nhiên khi thấy anh. Cô chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Anh đã học được cách yêu chưa?"
Anh gật đầu. Không còn là cái gật đầu kiêu ngạo, mà là của một người đã trải qua thống khổ.
"Vậy hãy ngồi xuống, cùng em đọc một cuốn sách." Cô mỉm cười, đôi mắt không còn ánh u buồn. Và lần đầu tiên, anh cảm thấy tim mình đập vì một điều không phải là chiến thắng hay sở hữu.
Đó là yêu – thứ anh từng đánh mất trong một trò chơi ngu ngốc, và giờ đây, đang học cách trân trọng.
Họ bắt đầu lại, không phải bằng những lời hứa đường mật, mà bằng những trang sách, những bữa cơm giản dị, và ánh nhìn lặng lẽ hiểu nhau.
Vết thương trong quá khứ không mất đi, nhưng được chữa lành bằng sự chân thành. Cô không còn là cô gái nghèo bị ép cưới, anh không còn là gã trai ngạo mạn coi thường tình yêu. Họ là hai con người từng lạc lối, tìm thấy nhau trong một thế giới đầy rẫy những sai lầm.
Và lần này, họ chọn nhau – không vì thua cược, mà vì họ không muốn sống thiếu nhau thêm một lần nào nữa.