Trời vừa hửng sáng thì anh đã có mặt ở nghĩa trang. Mỗi năm, vào ngày này, anh đều đến đây. Cỏ mọc đầy hai bên lối đi, mùi đất ẩm hòa với sương sớm khiến lòng anh nặng trĩu. Bó hoa trắng trên tay hơi run vì gió, nhưng cũng vì đôi tay anh chẳng còn vững vàng như ngày xưa.
Anh quỳ xuống trước mộ cô. Trên bia đá, gương mặt ấy vẫn dịu dàng như trong trí nhớ. Đã bảy năm rồi, vậy mà từng chi tiết vẫn rõ ràng như thể hôm qua mới nói lời chia tay. Chỉ khác là lần chia tay ấy, anh không hề biết đó là lần cuối cùng.
Anh đặt bó hoa xuống, bàn tay lần theo dòng chữ khắc tên cô, như muốn níu lấy chút gì còn sót lại. “Em có khỏe không?” – anh hỏi trong lặng thinh, câu hỏi ấy không chờ câu trả lời, nhưng vẫn cứ hỏi, như một nghi thức.
Bỗng tiếng trẻ con vọng lại từ phía sau. Anh quay đầu, thấy một bé trai đang đứng cách đó vài bước. Đứa bé chừng sáu, bảy tuổi, mái tóc đen rối bời, đôi mắt ngơ ngác nhưng sáng lạ thường. Nó nhìn anh không rời.
“Chú là ai?” – giọng thằng bé trong veo, nhưng ánh mắt lại già dặn hơn tuổi. Anh ngạc nhiên, hỏi lại: “Còn con, sao con ở đây?”
Thằng bé không trả lời, chỉ chỉ vào ngôi mộ trước mặt anh. “Đây là mẹ con.”
Cả cơ thể anh đông cứng lại. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Không thể nào… không thể nào…
“Mẹ con là…?” – anh lắp bắp, tay chợt run mạnh hơn. Thằng bé gật đầu. “Là cô Linh.”
Linh. Đúng là Linh. Không thể nhầm được. Anh ngồi phệt xuống đất, mắt nhìn đứa trẻ, rồi nhìn lại tấm bia đá. Trái tim như bị bóp nghẹt.
“Ba con là ai?” – anh gần như thốt lên, nhưng lại sợ câu trả lời.
Thằng bé im lặng một lúc, rồi nói như thể đó là điều hiển nhiên: “Là chú.”
Cả thế giới như sụp đổ. Những âm thanh xung quanh vụt tắt. Anh nghe thấy tiếng máu đang đập dồn trong tai. “Không… không thể…”
Bảy năm trước, họ chia tay trong lặng lẽ. Linh không nói lý do, chỉ bảo: “Em phải đi.” Anh níu kéo, van xin, cô vẫn lạnh lùng rời đi. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Cô biến mất như chưa từng tồn tại.
Anh từng nghĩ cô phản bội. Đã từng oán trách. Cũng từng chúc phúc cô tìm được người tốt hơn. Nhưng anh chưa từng ngừng yêu. Chưa từng.
Giờ đây, một đứa trẻ đứng trước mặt anh, gọi anh là ba. Mọi cảm xúc dồn nén suốt bảy năm như vỡ òa. Tim anh đau như có ai xé nát từng mảnh.
“Con… sao con biết chú là ba con?” – anh hỏi, giọng khản đặc.
“Mẹ kể. Nhưng mẹ dặn đừng tìm chú. Mẹ bảo chú có cuộc sống riêng, mẹ không muốn làm phiền.”
Anh cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi. Linh… tại sao em lại giấu anh?
Sau khi đưa thằng bé rời khỏi nghĩa trang, anh ngồi thẫn thờ bên ghế đá công viên. Cậu bé tên Minh. Mái tóc xoăn tự nhiên giống anh hồi nhỏ. Nụ cười cũng giống. Đôi mắt thì hệt như Linh – sâu và nhiều ưu tư.
Anh hỏi Minh về cuộc sống sau khi Linh mất. Cậu bé ở với dì – em gái của Linh. Dì làm nghề may, thu nhập bấp bênh. Minh học bán trú, hay tự chơi một mình. Thằng bé ngoan đến lạ, không mè nheo, không ương bướng.
“Mẹ con hay kể về chú không?” – anh hỏi, cố giữ giọng bình thản.
Minh gật đầu. “Mẹ bảo, nếu con ngoan, có ngày chú sẽ tìm đến. Mẹ nói chú là người tốt.”
Nỗi đau trong anh trào lên như cơn sóng dữ. Linh chưa từng thôi tin tưởng anh, dù cô đã quyết định rời đi một mình. Nhưng vì sao? Vì sao em lại chọn cách ấy?
Anh tìm đến nhà dì của Minh. Căn nhà nhỏ nằm nép bên con hẻm sâu, cửa sắt đã gỉ sét. Cô gái mở cửa – dáng người mảnh khảnh, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Khi biết anh là ai, cô bàng hoàng, rồi im lặng rất lâu.
“Chị em từng viết thư cho anh… nhưng rồi lại xé đi.” – cô dì bắt đầu kể, giọng nghèn nghẹn. “Ngày biết mình mang thai, chị ấy hoảng loạn. Nhưng sau đó lại quyết định giữ lại đứa bé.”
Anh hỏi, tại sao Linh lại rời bỏ anh không một lời?
Cô gái nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe. “Vì chị ấy bị ung thư.”
Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai. Anh không tin. Không thể tin. “Không… em nói dối… Linh rất khỏe…”
“Chị ấy phát hiện bệnh ngay sau khi có thai. Nhưng không muốn bỏ đứa bé. Nếu điều trị, phải bỏ thai. Nếu giữ con, sẽ không qua nổi ba năm. Chị ấy chọn làm mẹ.”
Tim anh như bị xé toạc. Mọi oán giận, mọi khúc mắc bỗng trở nên vô nghĩa. Linh đã chết vì anh… vì đứa con này. Cô đã gánh chịu tất cả – một mình.
Tối đó, anh ngồi trước bức ảnh Linh, tay run run lần từng nét. “Em ngốc quá… Sao không nói với anh? Sao lại chọn im lặng?”
Gió đêm thổi vào khung cửa sổ, lạnh đến tê lòng. Minh đã ngủ. Đứa trẻ ấy không biết mình đã khiến người cha khóc cả đêm. Một người đàn ông từng nghĩ mình mạnh mẽ, giờ lại thấy bản thân nhỏ bé đến đáng thương.
Anh quyết định nhận Minh. Không chỉ vì trách nhiệm. Mà vì yêu. Tình yêu chưa từng phai với Linh, giờ tiếp nối qua đứa trẻ mang giọng nói, ánh mắt của cô.
Những ngày sau đó, cuộc sống bắt đầu thay đổi. Minh chuyển về sống cùng anh. Mỗi buổi sáng, anh tự tay chuẩn bị cơm hộp cho con, đưa con đi học, chờ con tan trường. Lúc đầu còn vụng về, nhưng dần dần, anh học được cách làm cha.
Minh có thói quen ngồi bên cửa sổ mỗi đêm, kể chuyện với mẹ. Anh từng thấy thằng bé nhắm mắt thì thầm: “Hôm nay ba nấu món trứng chiên bị khét, nhưng con vẫn ăn hết. Ba thương con lắm, mẹ ạ.”
Nghe những lời ấy, anh chỉ biết quay mặt đi, giấu giọt nước mắt lặng thinh.
Một hôm, khi đang dọn dẹp đồ cũ của Linh, anh tìm thấy một cuốn sổ nhỏ giấu kỹ dưới đáy ngăn kéo. Là nhật ký của cô. Mỗi trang đều ghi lại từng ngày cô sống với căn bệnh quái ác, từng lần siêu âm thai, từng đêm mất ngủ vì đau đớn.
“Ngày hôm nay, con đạp lần đầu tiên. Mẹ thấy như có ai đang gõ cửa lòng mình.”
“Ba con có lẽ đang đi làm. Mẹ nhớ ba… nhưng không được gọi đâu.”
“Mẹ sẽ giữ con lại, dù phải đánh đổi mạng sống. Con là phép màu duy nhất mẹ có.”
Anh đọc từng dòng chữ mà nước mắt rơi không dứt. Bao năm qua anh sống trong giận dữ, mà không hề biết cô đang vật lộn với sự sống chỉ để giữ lại một phần của anh.
Thời gian dần trôi. Minh lớn lên ngoan ngoãn, thông minh và tình cảm. Cậu bé không chỉ là con trai, mà còn là chiếc cầu nối giữa anh và quá khứ. Trong nụ cười của con, anh nhìn thấy Linh. Trong ánh mắt của con, anh thấy niềm tin chưa bao giờ mất.
Một chiều mùa đông, khi hai cha con đứng trước mộ Linh, Minh nắm tay anh thì thầm: “Ba đừng buồn. Mẹ đang ở trong tim mình rồi.”
Anh gật đầu, nhìn trời xanh qua hàng cây trụi lá. Lần đầu tiên sau bảy năm, anh thấy lòng nhẹ nhõm. Không còn oán trách, không còn day dứt. Chỉ còn tình yêu – âm thầm nhưng mãnh liệt, vượt qua cả cái chết.
Mỗi năm, vào ngày giỗ Linh, hai cha con lại đến nghĩa trang. Minh đã biết cắm hoa, lau bia mộ, và đứng lặng một lúc rất lâu. Có lẽ thằng bé cũng cảm nhận được – mẹ vẫn ở đây, trong từng làn gió, từng cái ôm của ba, từng giấc mơ dịu dàng.
Anh thì thầm: “Cảm ơn em, vì đã để lại điều kỳ diệu nhất.”
Ở một nơi nào đó, có lẽ Linh đang mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng như nắng mai, như thể chưa từng có chia ly. Và anh tin, một ngày nào đó, họ sẽ lại gặp nhau – trong một kiếp sống không còn khổ đau.