Min menu

Pages

Tới vi/ếng m/ộ người c/ũ, t/ỷ p/hú chết đứng khi đối mặt một cậu bé như b/ản sa/o của chính mình. Quá khứ tưởng đã ch/ôn v/ùi bỗng trở lại, đầy d/ay d/ứt…

 Trời mới hửng sáng, sương còn đọng trên từng ngọn cỏ thì anh đã lặng lẽ bước vào nghĩa trang. Lối đi phủ kín cỏ dại, mùi đất ẩm và không khí lành lạnh khiến lòng anh nghèn nghẹn. Bó hoa trắng trên tay run nhẹ vì gió, nhưng nhiều hơn là bởi đôi tay đã không còn vững vàng như xưa.

Anh quỳ xuống, tay lần từng chữ khắc tên trên bia mộ. Khuôn mặt ấy, dù chỉ là ảnh đen trắng, vẫn dịu dàng như thể hôm qua còn đây. Đã bảy năm trôi qua, nhưng từng nét của Linh vẫn khắc sâu trong ký ức. Lần cuối cùng họ gặp nhau, anh không biết đó là lời chia tay vĩnh viễn.



“Em có khỏe không?” – giọng anh vang lên khẽ khàng, như một lời độc thoại trong không gian tĩnh lặng. Dù biết chẳng ai đáp lại, anh vẫn hỏi, như một nghi thức chẳng thể thiếu trong suốt bảy năm qua.

Một âm thanh lạ kéo anh khỏi những suy tưởng. Tiếng chân nhỏ xíu dẫm lên lớp cỏ khô và một giọng nói trẻ thơ vang lên sau lưng. Anh quay lại, nhìn thấy một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi đang đứng cách đó vài bước. Mái tóc đen rối, ánh mắt sáng, sâu thẳm như chứa cả thế giới.

“Chú là ai?” – cậu bé hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng ánh mắt lại chững chạc đến lạ.

Anh bối rối. “Còn con? Con làm gì ở đây?”

Đứa bé chỉ tay về phía mộ. “Đây là mẹ con.”

Tim anh chợt đập mạnh. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh quay lại nhìn tấm bia. Không thể nào…

“Mẹ con là…?” – anh hỏi, giọng gần như lạc đi.

“Là cô Linh.”

Anh gần như sụp đổ. Không thể nhầm được. Là Linh. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu bé, từng nét giống như ai đó anh từng yêu… không, vẫn đang yêu. Đôi mắt ấy, sống mũi ấy…

“Ba con là ai?” – câu hỏi bật ra trước khi anh kịp suy nghĩ.

Cậu bé đáp không chần chừ: “Là chú.”

Anh ngồi phệt xuống đất. Cỏ dại len qua kẽ tay, gai nhọn rạch nhẹ qua da, nhưng anh không cảm thấy gì. Chỉ có một nỗi đau đang nhấn chìm anh từ bên trong.

“Không thể nào… không thể…” – anh thì thầm, nước mắt bất giác trào ra.

Bảy năm trước, Linh đột ngột chia tay anh. Không lời giải thích, không nước mắt, chỉ là một cái ôm lạnh như gió mùa đông. Anh từng oán trách, từng tưởng cô đã hết yêu. Nhưng chưa từng ngừng yêu cô.

Giờ đây, một đứa trẻ gọi anh là ba. Linh… tại sao em giấu anh?

“Con biết chú là ba từ khi nào?” – giọng anh khàn đặc.

“Mẹ kể. Nhưng mẹ dặn không được tìm chú. Mẹ bảo chú có cuộc sống riêng, mẹ không muốn làm chú buồn.”

Anh cắn chặt môi, nước mắt rơi như mưa. Linh ơi… em đã phải chịu đựng những gì? Tại sao không chia sẻ cùng anh?

Anh đưa Minh – cậu bé – rời nghĩa trang, hai người lặng lẽ ngồi trên ghế đá công viên. Minh có mái tóc xoăn tự nhiên giống anh hồi nhỏ. Cử chỉ, ánh mắt, cả nụ cười… tất cả đều là sự kết hợp hoàn hảo giữa anh và Linh.

Anh hỏi Minh về cuộc sống sau khi mẹ mất. Minh sống với dì – em gái của Linh, trong một căn nhà nhỏ cuối con hẻm. Dì làm nghề may, thu nhập ít ỏi. Minh đi học bán trú, thường tự chơi một mình, ít khi mè nheo. Một đứa trẻ trầm lặng nhưng trưởng thành sớm.

“Mẹ có hay nhắc tới chú không?” – anh hỏi.

“Mẹ bảo, nếu con ngoan, chú sẽ đến.” – ánh mắt Minh sáng lấp lánh. “Mẹ nói chú là người tốt.”

Lòng anh đau nhói. Linh chưa từng mất niềm tin ở anh, kể cả khi rời bỏ anh. Nhưng tại sao… tại sao lại chọn cách đó?

Anh tìm đến nhà của dì Minh. Cánh cửa sắt gỉ sét kêu kẽo kẹt. Cô gái mở cửa, thoáng giật mình khi thấy anh. Lặng đi một lúc lâu, cuối cùng cô mới lên tiếng.

“Anh là…?”

“Là ba của Minh.” – anh đáp khẽ. Cô gái nghẹn lời, mắt hoe đỏ.

“Chị em từng viết thư cho anh. Nhưng rồi xé đi. Chị ấy… không muốn anh khổ.”

“Vì sao Linh rời bỏ tôi?” – anh thì thầm.

Cô gái cúi đầu. “Vì chị ấy bị ung thư.”

Anh chết lặng. Môi mấp máy nhưng không thành tiếng. Không thể… Linh rất khỏe mà…

“Chị ấy phát hiện bệnh ngay sau khi mang thai. Bác sĩ nói phải bỏ thai nếu muốn điều trị. Nhưng chị chọn giữ con. Chị chấp nhận cái chết.”

Thế giới quanh anh sụp đổ. Mọi oán trách, mọi nghi ngờ, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Linh đã chọn cái chết, để sinh ra Minh. Cô ấy đã một mình đối mặt với cơn đau, nỗi sợ, sự cô đơn… và chưa từng để anh biết.

Đêm đó, anh ngồi một mình trước di ảnh Linh. Tay run run vuốt ve khuôn mặt trong khung ảnh. "Em ngốc lắm… Sao em không nói? Sao lại chịu đựng một mình?"

Minh đã ngủ. Anh nghe tiếng thằng bé khẽ thở, từng nhịp đều đặn. Đứa trẻ ấy… là tất cả những gì Linh để lại. Anh nắm tay con, như một lời hứa trong lòng: anh sẽ bù đắp.

Anh quyết định nhận Minh. Không chỉ vì trách nhiệm. Mà vì yêu – yêu Linh, yêu đứa con mang hơi thở của cô. Anh học cách làm cha, vụng về từ bữa ăn sáng đến lúc kiểm tra bài tập. Nhưng Minh luôn mỉm cười, luôn động viên: “Không sao, ba đang cố gắng mà.”

Một đêm, anh thấy Minh ngồi bên cửa sổ, khẽ thì thầm với bức ảnh mẹ: “Ba con hôm nay lỡ tay làm cháy trứng, nhưng con vẫn ăn. Ba thương con nhiều lắm.”

Anh quay mặt đi, giấu giọt nước mắt vào bóng tối.

Trong lúc dọn dẹp tủ cũ, anh tìm thấy một cuốn nhật ký. Là của Linh. Từng trang, từng nét chữ, thấm đẫm nỗi đau và tình yêu. Những dòng chữ kể về từng cơn co thắt, từng đêm cô không ngủ vì đau đớn. Nhưng vẫn cố mỉm cười khi con đạp lần đầu.

"Mẹ nhớ ba con. Nhưng không được gọi. Mẹ không muốn ba buồn."

"Con là phép màu duy nhất mẹ có."

Anh đọc mà tay run, tim thắt lại từng nhịp. Linh đã sống như một ngọn nến – cháy hết mình để giữ lại ánh sáng cho con.

Minh lớn lên ngoan ngoãn. Cậu bé không chỉ là con, mà là nơi kết nối giữa anh và Linh. Mỗi lần nhìn con cười, anh thấy Linh đang sống lại. Mỗi lần con buồn, anh nghe đâu đó tiếng nấc nhẹ của cô giữa gió đêm.

Một chiều đông, hai cha con đứng trước mộ Linh. Minh siết tay anh. “Ba đừng buồn. Mẹ đang ở trong tim mình rồi.”

Anh gật đầu, mắt nhìn trời xanh. Lần đầu tiên sau bảy năm, anh thấy lòng thanh thản. Không còn giận hờn, không còn trách móc. Chỉ còn tình yêu – vĩnh cửu, vượt qua cả cái chết.

Mỗi năm, vào ngày giỗ Linh, hai cha con lại đến thăm. Minh biết cắm hoa, lau bia, và đứng thật lâu. Cậu bé tin mẹ đang nhìn – từ những tia nắng nhẹ nhàng, từ mùi hương hoa trắng, từ ánh mắt ba mỗi khi nhìn mình.

Và anh, người đàn ông từng sống trong oán trách và day dứt, cuối cùng đã học được cách yêu – yêu một cách đủ đầy, sâu sắc, và vĩnh viễn.