Chiều thu Hà Nội se lạnh, ánh nắng nhạt nhòa trải dài trên từng vạt lá vàng rơi lác đác bên con đường Nguyễn Du. Trong căn phòng kính tầng mười tám của một tòa cao ốc sang trọng, Minh – giám đốc công nghệ của một tập đoàn công nghệ hàng đầu Việt Nam – đứng tựa cửa sổ, mắt lặng nhìn dòng xe cộ phía dưới. Hôm nay là một ngày đặc biệt, đánh dấu tròn mười năm kể từ lần anh đặt chân đến Hà Nội với hai bàn tay trắng và một ước mơ giản dị: thi đỗ vào đại học.
Ký ức năm đó hiện về như một thước phim quay chậm. Hôm ấy, cậu sinh viên tỉnh lẻ vừa xuống bến xe Giáp Bát thì trời bất chợt đổ mưa như trút. Chiếc balo cũ sũng nước, tay run run cầm tờ giấy ghi địa chỉ phòng thi, Minh cuống cuồng tìm một chiếc xe ôm. Nhưng trong túi chỉ còn vài chục nghìn, không đủ để đi xe ôm lẫn ăn uống. Giữa lúc tuyệt vọng, một người đàn ông trung niên tấp xe lại, chiếc áo mưa sờn rách, giọng nói khàn đặc: “Cháu đi đâu để chú chở.”
Minh ngập ngừng nói rõ địa chỉ, rồi thú nhận không đủ tiền. Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt hiền hậu: “Cháu cứ lên đi, thi xong rồi trả cũng được, hoặc không thì coi như chú tặng cháu một chuyến xe may mắn.” Chiếc xe cà tàng lao vun vút qua những con phố mưa mịt mùng, để lại sau lưng vệt nước loang lổ và trong lòng Minh là cảm giác ấm áp khó tả giữa một thành phố xa lạ.
Sau buổi thi, Minh quay lại bến xe nơi chú từng dừng, chờ suốt mấy tiếng đồng hồ để cảm ơn và trả tiền xe, nhưng không thấy bóng dáng người lái xe ôm ấy nữa. Anh giữ ký ức ấy như một món nợ ân tình suốt những năm tháng học đại học và lập nghiệp.
Giờ đây, với vị trí giám đốc công nghệ, Minh đi nhiều nơi, gặp nhiều người, nhưng chưa ai khiến anh thấy rung động như cái cách người đàn ông nghèo năm ấy dang tay giúp mình trong lúc khó khăn nhất. Một chiều cuối tuần, khi dạo quanh khu phố cổ để tìm lại chút hương vị xưa, Minh bắt gặp một dáng người quen thuộc.
Người đàn ông tóc đã bạc, ngồi bên lề đường, cạnh chiếc xe Wave cũ kỹ. Đôi mắt ông nhìn xa xăm, bàn tay thô ráp vẫn giữ thói quen lau sạch gương chiếu hậu như ngày nào. Minh lặng người, tim đập thình thịch. Anh bước lại gần, hỏi khẽ: “Chú còn nhớ cháu không? Cậu sinh viên năm xưa đi thi, trời mưa to, chú chở mà không lấy tiền ấy…”
Người đàn ông khựng lại, mắt rưng rưng. Một giây, rồi hai giây, ông gật đầu chậm rãi: “Chú nhớ. Hồi đó mưa lớn lắm, cháu ướt như chuột lột, run bần bật mà vẫn cười lễ phép. Thi xong mà không quay lại, chú cứ tiếc mãi.” Minh siết tay ông, mắt đỏ hoe. “Cháu quay lại, nhưng không gặp. Hôm nay tình cờ gặp lại chú, cháu mừng lắm.”
Tối đó, Minh mời chú về nhà mình dùng bữa cơm giản dị. Trong căn bếp ấm cúng, ông kể về cuộc sống đơn độc sau khi vợ mất, con trai vào Nam làm công nhân, bản thân ông chạy xe ôm nuôi thân và chờ ngày gặp cháu nội mà chưa từng thấy mặt. Minh lặng đi, cảm giác biết ơn và xót xa xen lẫn khiến lòng anh nặng trĩu.
Những ngày sau đó, Minh âm thầm làm một việc. Anh thuê người cải tạo căn nhà cấp bốn ọp ẹp của chú thành một căn nhà khang trang, có phòng riêng, nhà vệ sinh sạch sẽ, máy nước nóng và một góc nhỏ để xe. Anh còn liên lạc với con trai chú, ngỏ ý tạo công việc cho anh ta tại công ty mình ở chi nhánh miền Nam, với điều kiện là về Hà Nội sống cùng cha.
Chẳng mấy chốc cả khu phố rầm rộ chuyện ông Bảy xe ôm bất ngờ được sửa nhà, có người còn đồn đoán ông trúng số. Nhưng ông Bảy chỉ lắc đầu, cười móm mém: “May mắn của tôi là có người nhớ đến một chuyến xe cũ kỹ.” Khi biết được sự thật, cả khu phố rưng rưng xúc động.
Ngày ông Bảy chuyển về nhà mới, Minh đến, ôm ông như một người cha. Ông nghẹn ngào, mắt nhòa lệ: “Chú chỉ giúp cháu một chuyện nhỏ. Không ngờ cháu lại làm cả đời chú thay đổi.” Minh lắc đầu, giọng trầm: “Chính chú đã giúp cháu thay đổi cuộc đời. Nếu hôm ấy không có chú, có lẽ cháu đã bỏ cuộc.”
Mùa đông năm ấy, khu phố nhỏ giữa lòng Hà Nội bỗng ấm hơn nhờ một câu chuyện đẹp. Ông Bảy sống vui vẻ bên con cháu, thi thoảng vẫn chạy xe đưa đón học sinh trong xóm như một thói quen. Minh vẫn đều đặn ghé thăm, mang theo bánh mì nóng hổi và những câu chuyện đời thường.
Một ngày nọ, khi đứa cháu nhỏ của ông Bảy hỏi: “Ông ơi, sao chú Minh lại tốt với ông vậy?”, ông xoa đầu nó, mắt ánh lên niềm hạnh phúc: “Vì ông từng cho chú ấy một chuyến xe, còn chú ấy… cho ông cả một hành trình.”
Và rồi, Hà Nội vào đông, gió lạnh ùa về, nhưng trong căn nhà nhỏ cuối con phố cũ, luôn có ánh đèn vàng ấm áp và tiếng cười rộn ràng, như minh chứng cho điều giản dị nhất: lòng tốt không bao giờ mất đi, chỉ chờ ngày nảy mầm và đơm hoa.
Hạnh phúc, đôi khi, bắt đầu từ một chuyến xe không vé, nhưng chở đầy tình người.