Chiếc thiệp cưới được in bằng giấy ánh ngọc trai sang trọng, đường viền mạ vàng uốn cong mềm mại như nụ cười của cô dâu chú rể trong bức hình đính kèm. Tên hai bên gia đình được in trang trọng phía trên đầu. Nhưng ngay khi mẹ chú rể mở ra, bà chợt khựng lại, đôi mắt già nua nhòe đi khi đọc đến dòng tên người đại diện nhà trai: “Bà Nguyễn Thị An – thân mẫu chú rể.”
Không có tên ông Trần Văn Tĩnh – chồng bà, cha ruột của chàng trai. Không có đến một lời chú thích nhỏ. Thiệp cưới của con trai mà lại thiếu tên người cha. Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng chìm vào im lặng. Tựa như ai đó vừa ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra cơn sóng ngầm không lời.
Ông Tĩnh nhìn vào thiệp, rồi ngẩng lên nhìn con trai. Mặt ông cứng đờ như bị đông cứng bởi một thứ cảm xúc không gọi thành tên. Đằng sau cặp kính lão là đôi mắt đỏ hoe nhưng cố kìm nén. Ông không hỏi, cũng không trách, chỉ lặng lẽ đặt tấm thiệp xuống bàn rồi quay đi.
Người mẹ – bà An – run rẩy đứng dậy, bước đến bên con trai, giọng khàn đặc: “Con… con làm thế này là sao hả? Dù gì thì ông ấy cũng là cha ruột của con. Sao lại gạch tên cha khỏi thiệp cưới?”
Chàng trai, tên là Duy, nhìn thẳng vào mẹ mình, ánh mắt anh bình tĩnh nhưng sâu thẳm như có gì đó chực trào. Anh hít một hơi thật sâu, siết chặt bàn tay rồi nói chậm rãi: “Con xin lỗi mẹ… nhưng con không thể để tên ông ấy ở đó được.”
Một tiếng nấc vang lên từ phía sau. Là chị gái của Duy – chị Loan – cũng đang sững người, tay ôm chặt lấy đứa con nhỏ. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong trí nhớ của cả gia đình, Duy luôn là đứa con hiếu thảo, ít nói, sống nội tâm nhưng chưa bao giờ làm điều gì quá khích.
Duy im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng cất lời: “Con không muốn đám cưới của mình mang tên người từng khiến con tổn thương suốt mười mấy năm qua. Con đã giữ im lặng đủ lâu rồi.”
Bà An lảo đảo như muốn ngã. “Tổn thương gì chứ? Cha con nuôi con từ nhỏ, cho ăn học tử tế, có bao giờ nặng lời với con đâu?”
Duy siết chặt nắm tay, giọng anh bắt đầu run lên: “Đó là những gì mẹ thấy. Còn những gì mẹ không thấy thì sao? Mẹ có biết bao nhiêu đêm con nằm co ro trong phòng vì sợ hãi không? Mẹ có biết có những lần con về nhà sớm, tận mắt thấy ông ấy lườm con bằng ánh mắt đầy ghét bỏ không?”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng bà An. Bà lùi lại một bước, ánh mắt hoang mang. “Con… con nói dối. Không thể nào…”
“Con không hề nói dối!” Duy gằn từng chữ, đôi mắt như sắp vỡ tung. “Ông ấy ghét con. Vì con không phải đứa con trai ông mong muốn. Vì con không giống ông. Vì con không đủ giỏi theo tiêu chuẩn của ông.”
Cả căn nhà chết lặng.
Chị gái Duy rụt rè lên tiếng, đôi mắt ánh lên sự ngờ vực xen lẫn hoang mang: “Nhưng… sao hồi đó em không nói với ai?”
“Em có thể nói với ai đây?” Duy cười gằn. “Nói với mẹ – người luôn tin rằng ông ấy là người chồng tốt? Hay nói với chị – người luôn nghĩ cha yêu thương em vì ông chưa từng đánh em?”
Bầu không khí trở nên đặc quánh, như sắp vỡ tung ra bởi những điều chưa từng được nói thành lời.
Duy bước đến giữa phòng, như thể lần đầu tiên trong đời anh dám đứng thẳng lưng trước cả gia đình, để lật mở tấm màn che phủ suốt bao năm. “Hồi lớp 9, con từng định bỏ nhà đi. Vì ông ấy mắng con là đồ vô dụng trước mặt bạn con. Mẹ có biết con đã xấu hổ đến mức nào không? Rồi lần con trượt đại học lần đầu, ông ấy ném hồ sơ của con xuống đất, bảo thẳng vào mặt con rằng: ‘Tao chưa từng nghĩ mày là con tao.’”
Lúc này, ông Tĩnh vẫn im lặng. Gương mặt ông trắng bệch như tờ giấy. Môi mấp máy nhưng không thể thốt ra một lời.
Duy nhìn ông, ánh mắt không còn giận dữ, mà là sự đau đớn pha lẫn cay đắng: “Con đã cố tha thứ. Đã nghĩ rằng ông ấy chỉ nóng giận nhất thời. Nhưng suốt bao năm, ông ấy chưa từng xin lỗi. Chưa từng ôm con một lần. Vậy thì, trong ngày trọng đại nhất đời con, tại sao con phải đặt tên một người luôn phủ nhận con?”
Không khí trĩu nặng như thể mọi tiếng động đều bị hút đi. Không ai nói gì. Không ai có thể nói gì.
Và rồi, một giọng trầm đục vang lên – là ông Tĩnh. “Bởi vì… tao không biết cách yêu mày.”
Cả phòng quay lại. Ông Tĩnh đứng đó, như một cây cổ thụ vừa bị gió lớn quật đổ, lưng còng đi trong chốc lát. Giọng ông khản đặc, nghẹn ứ trong cổ: “Tao lớn lên trong một gia đình không có cha. Mẹ tao mất sớm. Tao học cách sống bằng nắm đấm, bằng sự cứng rắn. Khi có mày… tao không biết làm sao để dạy dỗ một đứa con trai không giống tao. Tao sợ nếu tao yếu đuối, mày sẽ lớn lên hèn nhát.”
Duy lặng thinh. Trái tim anh như có thứ gì đó rạn ra, nhức nhối. Nhưng đồng thời cũng có một điều gì đó mềm lại.
Ông Tĩnh cúi đầu, lần đầu tiên, thật sự cúi đầu trước con trai mình: “Tao sai rồi. Tao đã không hiểu mày. Tao đã khiến mày tổn thương. Nếu giờ mày không muốn có tên tao trong thiệp, tao chấp nhận. Nhưng cho tao được đến đám cưới mày. Được nhìn mày bước đi trong hạnh phúc… ít nhất một lần, với tư cách là người từng gọi là ‘cha’.”
Không khí như bị rút cạn. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Duy.
Anh đứng bất động một lúc lâu. Những ký ức cũ, những vết xước lòng trỗi dậy. Nhưng đồng thời, lần đầu tiên, người cha cứng rắn ấy lại đứng trước mặt anh – không giận dữ, không khắt khe – mà là một người đàn ông già nua đang mong một cơ hội tha thứ.
Và anh bật khóc.
Duy bước đến, ôm chặt lấy cha mình. Nước mắt nóng hổi rơi trên vai áo người đàn ông ấy. “Con cũng sai… vì chưa từng dám nói ra. Con chỉ mong cha con mình… bắt đầu lại, được không?”
Ông Tĩnh siết chặt vai con trai. “Được. Từ hôm nay… cha sẽ học cách yêu con. Từng chút một.”