Min menu

Pages

Một thanh niên ăn mặc x:uề x:òa thường xuyên ghé vào siêu thị mini để mua vài hộp sữa sắp h:ết h:ạn với g:iá r:ẻ. Quản lý cửa hàng luôn tỏ ra ng:hi ng:ờ, nghĩ rằng anh ta có v:ấn đ:ề về th:ần k:inh. Thế nhưng, một ngày nọ, khi đi k:iểm tr:a kh:o h:àng, quản lý bỗng ch:ết l:ặng khi nhìn thấy...

 Tối nào anh Nam cũng lững thững bước vào siêu thị mini khu phố từ lúc mở cửa cho đến khi đóng. Trang phục bẩn sờn quen thuộc – quần jeans bạc màu, áo phông nhàu nhĩ – khiến người ta dễ lầm tưởng anh là kẻ vô gia cư. Chỉ khi anh cúi xuống chọn mua những hộp sữa sắp hết hạn, trả bằng số tiền lẻ, ánh mắt anh lộ rõ một nỗi buồn không thể che giấu. Người quản lý, chị Mai, âm thầm quan sát từ quầy thu ngân, trong lòng chất chứa một mối nghi ngờ mơ hồ rằng anh có vấn đề về tâm thần.

Chị Mai – một phụ nữ đôi mươi sáng sủa, gọn gàng – không thể yên tâm khi nhìn thấy anh Nam mỗi ngày thế này. Trong lòng chị dâng lên sự khó chịu xen lẫn tò mò. Trái tim chị vốn mềm dịu, nhưng công việc buộc chị phải nhạy cảm với mọi biểu hiện “lạ”. Mỗi lần anh trả tiền, chị đều cố tình niềm nở: “Anh cần gì thêm không ạ?” – nhưng rồi anh im lặng, chỉ gật nhẹ rồi bước đi, để lại sau lưng chị một khoảng trống cô độc.

You may also like


Vào một ngày thứ Hai, chị Mai thấy trong kho còn đủ vài chục hộp sữa, nhưng kỳ lạ là không thấy anh xuất hiện như mọi khi. Chị hơi bực mình – một phần vì lo lắng, phần khác vì nghi ngờ anh đã hết sữa để mua nên bỏ đi nơi khác. Chị tự nhủ: “Anh ta không tỉnh táo thật, mới chỉ biết đến những hộp sữa giảm giá.” Rồi chị lại tự bắt lỗi bản thân, liệu mình có nên gọi điện cảnh báo hay để cho anh tự xoay xở?

Gần giữa trưa, chị Mai quyết định vào kho kiểm tra lại hạn sử dụng và số lượng hàng. Chị đẩy xe hàng, ánh đèn vàng leo lét phản chiếu lên các xếp hộp sữa – một khung cảnh hiu quạnh đến lạnh người. Khi cúi xuống kiểm đếm hàng, tai chị bỗng nghe thấy tiếng động nhẹ – như người thì thầm từ góc tối. Chị đờ đẫn nhìn quanh, tim đập nhanh. Lúc ấy, trong kho rộng lớn, chị tưởng mình bị ảo giác.

Bước chân chị run nhẹ, chị tiến lại gần nguồn phát âm thanh – thấy một bóng dáng người co ro giữa các thùng hàng. Ánh sáng mờ ảo soi rõ một người đàn ông gầy, mắt đỏ hoe, đang giữ chặt một hộp sữa đến mức tay run rẩy. Chị Mai giật mình, trong lòng vừa sợ vừa cảm thông. Người quen nhưng lại xa lạ – anh Nam!

“Anh… sao lại ở đây?” – chị nói khẽ, giọng run. Anh không trả lời, chỉ lặng im, sữa tuôn từng giọt xuống sàn. Chị nhận ra… anh khóc. Sau một hồi im lặng đầy căng thẳng, anh nhẹ giọng: “Xin chị đừng la anh. Anh…”

Dòng hồi ức ùa về – ánh mắt anh hoang mang, cái cách anh xếp sữa, cái cách anh liếc nhìn hạn dùng… Chị thấy trái tim mình mềm đi. Chị nghĩ: không phải người điên, mà là người đang đau đớn đến sâu thẳm. Một người cô đơn, thiếu đi thứ mà đối với chúng ta có thể là điều hiển nhiên: chỗ dựa, gia đình, chỗ nương tựa.

Chị nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh. Không gian im lặng, trừ tiếng máy lạnh đều đều và mùi sữa pha lẫn hơi lạnh của buồng kho. Anh gập người vào vai mình, rồi giọng anh nghẹn: “Anh… sợ hết tiền. Anh muốn có sữa vì…” – anh ngẩng lên, nước mắt lấm tấm – “con trai anh sắp nhập viện. Trước khi vào phòng cấp cứu, thằng bé chỉ xin một hộp sữa vì đó là thứ duy nhất khiến nó cảm thấy được bình yên.”

Mắt chị Mai nhức nhói, tim chị lặng thinh. Đúng lúc ấy, nhớ tới những hộp sữa gần hết hạn mà anh chọn từng ngày, chị nhận ra sự thực: anh không ích kỷ – anh chỉ tuyệt vọng muốn cứu sống sinh linh bé nhỏ mang vẻ đẹp của mẹ anh. Một cảnh tượng vừa đau lòng vừa nhân văn xuất hiện trong tâm trí chị về viên phổi bé xíu đang yếu.

Chị mím môi, ghì chặt cảm xúc. Chị hỏi anh về bệnh tình con – nhưng anh chỉ cúi đầu, nước mắt rơi rưng rức. Chị chợt nhận ra: bao lâu nay, chị đã phản bội con người anh bằng ánh mắt phán xét. Từ bây giờ, chị quyết định: sẽ giúp anh hết sức mình.

Chị quay lại quầy, rồi mang theo mấy hộp sữa bổ sung, rồi đi theo anh ra phía đậu xe. Trời lúc này đã tối, ánh đèn vàng ngoài đường lấp lánh trên mặt đất ướt, như soi rõ nỗi lo lắng của anh. Chị nhẹ nhàng nói: “Chị sẽ để sữa ở đây mỗi ngày cho anh, không tính tiền.” Anh ngẩng lên, nước mắt và ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Một tuần sau, trong một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, anh quay lại siêu thị nhưng là với diện mạo khác – quần áo chỉn chu, bước chân chậm rãi nhưng đầy tự tin. Chị Mai nhận ra anh nhưng không muốn làm to chuyện. Anh chỉ mỉm cười và chào: “Chị Mai à, cảm ơn chị.” Giữa khu vực sữa, không còn là những hộp gần hết hạn, mà là hộp sữa tươi mới – chị đã để hàng theo chế độ hỗ trợ đặc biệt cho anh.

Một thời gian trôi qua, siêu thị trở thành nơi anh đến để trao sữa cho những hộp bị lỗi hoặc sắp hết hạn, để giảm lãng phí. Anh cùng một nhóm cộng tác viên từ bệnh viện đem sữa và sữa bột cho các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Anh sử dụng sữa – thứ từng cứu con mình – trở thành món quà giúp các gia đình khác. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt biết ơn của các em nhỏ, anh không khỏi xúc động và thấy niềm vui trong đau khổ.

Một hôm, anh cùng chị Mai đứng ở quầy, chen lẫn giữa dòng khách lẻ và hàng hóa màu sắc, anh đề nghị với chị: “Chị có thể để lại danh thiếp của chị tại bệnh viện, nếu có ai cần hỗ trợ khẩn cấp thì họ sẽ liên hệ chị nhé?” – Chị gật: “Chị sẽ làm tốt hơn thế.” Và chị nhận ra, từ một người hay phản bác, chị trở thành trụ cột trong câu chuyện của anh – không chỉ sữa, mà còn là tấm lòng nhân ái, là chỗ dựa tinh thần to lớn.

Cuối cùng, câu chuyện của anh và con trai được bệnh viện đăng trên mạng nội bộ, như một minh chứng mạnh mẽ cho lòng kiên cường của người cha. Anh được một tổ chức xã hội tài trợ để tiếp tục công việc thiện nguyện. Một sớm, anh đưa con cùng đến cửa hàng – bé trai tươi cười, khỏe mạnh, mắt sáng ngời như tia nắng vừa ló dạng qua kẽ lá. Anh nhìn chị Mai, do dự: “Mẹ của con bé – chị… chị có muốn…?” – Một chút e thẹn hiện lên nơi anh, như một người đàn ông vừa bước qua vực sâu, giờ sợ hãi với tình yêu.

Chị Mai hơi ngơ ngác, rồi gật nhẹ: “Chị… sẽ suy nghĩ.” Không gian ngập tràn xúc cảm – giữa sự ngượng nghịu, kỳ vọng và bình yên. Phía sau là tiếng bước chân nhẹ của bé và anh, hòa cùng gió xuân thoang thoảng qua khung cửa.

Và như thế, câu chuyện dừng lại ở khoảnh khắc mở ra – một khởi đầu mới: anh Nam, người cha can trường; con trai đầy sức sống; và chị Mai – tấm lòng trắc ẩn, bây giờ không còn là quản lý nghi ngại, mà là người bạn đồng hành cùng họ mở ra chương mới. Họ cùng nhau xây dựng một chương trình nhỏ tại siêu thị: mỗi hộp sữa bán chậm – sẽ được dành cho những gia đình khó khăn, với minh bạch và chân thành.