Chiếc Mercedes đen bóng dừng lại trước một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo giữa lòng thành phố. Người tài xế định nói gì đó nhưng vị chủ tịch chỉ khoát tay, ra hiệu không cần. Anh bước xuống xe, đôi giày da chạm nhẹ xuống nền gạch cũ kỹ, ánh mắt lơ đãng lướt qua bảng hiệu xiêu vẹo: "Bún bò Bà Bảy".
Mùi thơm thoảng lên từ nồi nước lèo đang sôi lục bục khiến lòng anh chùng xuống. Đã lâu lắm rồi, anh không ăn ở một quán lề đường như thế này. Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay, trên đường từ cuộc họp về, anh lại cảm thấy thôi thúc phải rẽ vào con hẻm nhỏ này. Một linh cảm mơ hồ, như có điều gì đó đang đợi anh ở phía trước.
Anh bước vào quán, chọn một chiếc bàn gần cửa sổ. Không gian đơn sơ, bàn ghế gỗ xước màu, tường lốm đốm những vết dầu mỡ, nhưng lại khiến lòng anh lặng đi. Có một điều gì đó rất quen thuộc. Như một phần ký ức đã bị chôn vùi, bất ngờ trồi dậy.
“Chú ăn gì ạ?” – Giọng nói trong trẻo vang lên khiến anh ngẩng đầu. Một cậu bé khoảng chừng mười tuổi, áo sơ mi trắng cũ kỹ, tóc tai lòa xòa nhưng đôi mắt trong veo và gương mặt… khiến tim anh thắt lại.
Anh nhìn cậu bé không chớp mắt. Gương mặt ấy – là chính anh, của ba mươi năm về trước. Đôi mắt sáng, sống mũi thẳng, chiếc cằm kiên nghị non nớt – tất cả như phản chiếu từ gương thời thơ ấu. Tay anh bất giác run lên. Cảm giác vừa lạ vừa quen len lỏi vào từng thớ thịt.
“Cháu... cháu tên gì?” – Anh hỏi, giọng trầm đục.
“Dạ, cháu tên là An ạ.” – Cậu bé cười, lúm đồng tiền hiện rõ trên má phải. Tim anh lại nhói lên. Chính lúm đồng tiền đó, anh cũng có một cái y hệt.
Chưa kịp nói gì thêm, thì từ phía sau, một giọng phụ nữ cất lên, nhẹ nhàng nhưng khiến sống lưng anh lạnh buốt. “An, đem thêm rau sống cho bàn số ba đi con.”
Anh quay phắt lại.
Người phụ nữ đứng sau quầy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, mái tóc đã điểm sợi bạc, nhưng anh nhận ra ngay lập tức. Bao nhiêu năm trôi qua, đường nét ấy vẫn in sâu trong ký ức anh – người phụ nữ từng là cả thế giới của anh. Người anh yêu đầu đời… và cũng là người mà anh đã phụ bạc.
“Linh...” – Anh thì thầm. Cái tên vỡ ra từ môi anh như một lời thú tội. Cô cũng sững sờ nhìn anh, đôi mắt mở to, môi mấp máy không thành lời. Cả không gian như đóng băng trong một khoảnh khắc dài vô tận.
Cô quay đi, như thể chưa từng biết anh. Nhưng trong đôi tay đang run rẩy khi cầm vá múc nước lèo, anh thấy rõ cô không thể bình tĩnh. Anh đứng dậy, bước tới gần, giọng khẩn khoản: “Linh, là anh… Minh đây.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt đã ươn ướt. “Tôi biết.” – Cô nói, ngắn gọn nhưng chứa cả một biển trời nghẹn ngào.
Cả hai lặng im, chỉ có tiếng xì xụp của vài thực khách và tiếng thìa chạm vào tô sứ. Một nỗi nặng trĩu bao trùm. Quá khứ ùa về như cơn lũ cuốn, nhấn chìm cả hai trong những ngày tháng cũ – những buổi chiều bên nhau dưới mưa, những lá thư tay còn thơm mùi mực tím, và… giây phút anh rời bỏ cô để theo đuổi sự nghiệp, dứt khoát và lạnh lùng.
Anh ngồi lại. Tô bún nóng hổi trước mặt mà anh không động đến. “An là… con anh phải không?”
Cô không đáp, chỉ mím môi thật chặt. Một giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào dòng nước lèo nghi ngút khói.
“Mười năm trước, tôi định nói với anh. Nhưng rồi anh cưới vợ. Trên báo, tôi thấy anh và cô ấy cười rạng rỡ. Tôi nghĩ… thôi thì mình im lặng.”
Anh cúi đầu, lòng như bị bóp nghẹt. Anh chưa bao giờ biết mình có một đứa con. Mười năm – là cả một đời người, là những bước chân đầu tiên, những câu gọi “mẹ”, những ngày đau ốm sốt cao... mà anh vắng mặt.
“Anh xin lỗi…” – Giọng anh vỡ ra, nghèn nghẹn. “Anh không biết. Nếu biết… anh đã không như thế.”
Cô khẽ cười, nhưng nụ cười mang nhiều cay đắng. “Anh là chủ tịch. Tôi chỉ là một người bán bún nuôi con. Hai thế giới quá xa rồi.”
“Không. Em là cả tuổi trẻ của anh. Em là nơi duy nhất anh muốn quay về.” – Anh nói, ánh mắt cháy bỏng như thiêu đốt.
Một tuần sau, anh quay lại. Rồi hai tuần. Rồi ba. Cứ mỗi lần rảnh, anh lại ghé quán. Không còn là vị chủ tịch nghiêm nghị, anh mặc sơ mi thường, xắn tay áo phụ rửa rau, dọn bàn. Mọi người xì xào, còn cô thì lặng im, chỉ bảo nhỏ: “Đừng để An biết.”
Anh gật đầu, nhưng ánh mắt luôn dõi theo từng bước chân cậu bé. Những chiều muộn, khi khách thưa dần, anh hay ngồi lặng bên góc quán, nhìn An làm bài tập, vẽ tranh, chơi ô ăn quan bằng những viên sỏi nhặt ngoài ngõ. Mỗi nét vẽ, mỗi cái liếc mắt, mỗi nụ cười – đều giống anh đến lạ.
Rồi một hôm, An bệnh. Sốt cao, mê man gọi “ba ơi… ba ơi…” trong vô thức. Cô hoảng loạn. Anh lao tới, bế con đến bệnh viện giữa đêm. Lúc ngồi chờ kết quả, cô gục đầu lên vai anh, khóc nức nở. “Em không thể giấu nữa… Nó là con anh.”
Anh siết chặt tay cô. “Anh biết rồi. Và anh sẽ không rời bỏ em lần nữa.”
Sau hôm đó, An biết tất cả. Cậu bé im lặng rất lâu. Rồi bất ngờ chạy đến ôm anh thật chặt. “Ba... thiệt hả ba? Con có ba thiệt hả?” – Câu hỏi ấy khiến lòng anh nghẹn ngào. Anh chỉ biết gật đầu, nước mắt rơi lặng lẽ lên mái tóc rối bù của con.
Câu chuyện tưởng đã khép lại đẹp đẽ, nhưng đời không đơn giản vậy. Một tháng sau, vợ anh – Trang – xuất hiện ở quán bún. Cô ta lặng lẽ nhìn ba người ngồi bên nhau: người đàn ông từng là chồng, người phụ nữ năm xưa anh yêu, và đứa trẻ… giống chồng cô đến rợn người.
“Em ký đơn rồi.” – Trang nói nhẹ như gió thoảng. “Em không thể giữ anh bằng danh nghĩa vợ chồng khi trái tim anh đã ở nơi khác.”
Cô quay lưng đi, không khóc. Chỉ để lại một tờ giấy – đơn ly hôn có đầy đủ chữ ký. Anh cầm lấy, lòng nặng trĩu biết ơn. Trang – một người phụ nữ cao ngạo, đã chọn rút lui trong im lặng.
Một năm sau, quán bún nhỏ đổi bảng hiệu: “Bún bò An – Quán gia đình”. Người ta thường thấy một người đàn ông trung niên, dáng vẻ thư sinh, phụ bưng bê bún cho khách. Cậu bé An giờ đã có ba dạy làm toán, học vẽ, dắt đi đá banh cuối tuần. Và người phụ nữ sau quầy vẫn nở nụ cười dịu dàng như thuở nào.
Ai đó từng hỏi anh: “Anh là chủ tịch cơ mà, sao lại đi phụ vợ bán bún?”
Anh cười, mắt ánh lên niềm an yên sâu thẳm: “Vì ở đây, tôi là ba của An, là chồng của Linh. Là chính tôi – không phải một chức danh nào cả.”
Cuộc đời có thể chia lìa những mảnh ghép tưởng không thể lành, nhưng cũng có những lần – chỉ cần đủ yêu thương, chúng lại tìm được nhau. Như tô bún bò ngày xưa – mộc mạc, đơn sơ, nhưng nồng nàn đến tận đáy lòng. Và cuối cùng, hạnh phúc lại về đúng chỗ.