Min menu

Pages

Vào phòng phỏng vấn, tôi ch/ết lặ/ng khi đối diện người ph/ỏng v/ấn chính là cô người yê/u c/ũ từng r/ời b/ỏ tôi để ch/ạy theo người khác…

 Tôi đứng trước cánh cửa phòng phỏng vấn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Bộ vest thuê hôm qua dường như trở nên chật chội đến nghẹt thở. Hít một hơi thật sâu, tôi tự nhủ: “Không được lo sợ, chỉ là một buổi phỏng vấn bình thường thôi.”

Tiếng gõ cửa vang lên khô khốc, như đập vào lồng ngực tôi từng nhịp nặng nề. Một giọng nói nữ cất lên từ bên trong, rõ ràng và sắc lạnh: “Mời vào.” Tôi đẩy cửa, bước vào, ngẩng đầu lên… và tim tôi như ngừng đập trong một giây vĩnh cửu.


Cô ấy ngồi đó, sau chiếc bàn lớn phủ kính, áo sơ mi trắng gọn gàng, ánh mắt bình thản mà xa lạ. Là cô – người con gái tôi từng yêu hơn cả chính bản thân mình, người đã rời bỏ tôi cách đây ba năm để theo đuổi một kẻ giàu có.

Trong khoảnh khắc, quá khứ như cuộn băng tua ngược. Những buổi chiều mưa, những cái ôm dịu dàng, ánh mắt đầy ắp mơ mộng… và cả giây phút cô quay lưng bỏ đi, không lời từ biệt. Tôi tưởng như mình đã vượt qua được tất cả, nhưng giây phút đối diện này cho thấy tôi đã tự lừa dối chính mình.

“Ngồi đi.” Giọng cô vang lên lần nữa, không một chút dao động. Tôi lặng lẽ ngồi xuống, tay đặt lên đùi để giấu đi những run rẩy. Cô mở tập hồ sơ, lật từng trang như thể không hề quen biết tôi.

“Anh từng có hai năm làm ở công ty quảng cáo GenZ Media?” Cô hỏi, không nhìn tôi, mắt vẫn dán vào hồ sơ. “Đúng vậy.” Tôi đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. Một sự im lặng lạ lùng kéo dài giữa hai chúng tôi, tưởng như căn phòng không còn ai khác.

“Vì sao anh nghỉ việc?” Câu hỏi quen thuộc trong mọi buổi phỏng vấn, nhưng khi từ miệng cô thốt ra, nó biến thành một nhát cắt sâu hoắm. Tôi nuốt nước bọt, đáp: “Vì công ty tái cấu trúc, phòng ban tôi bị giải thể. Tôi nghĩ đã đến lúc thử sức ở môi trường mới.”

Ánh mắt cô lướt qua tôi lần đầu tiên. Có gì đó lấp lánh trong đó, rồi biến mất ngay. “Anh có biết đây là vị trí cạnh tranh không dễ?” – cô nói chậm rãi – “Anh không phải ứng viên xuất sắc nhất.” Tôi mím môi, không đáp. Tôi biết. Tôi chưa bao giờ là người giỏi nhất, cũng chưa từng là người cô chọn.

Buổi phỏng vấn kéo dài hơn dự kiến. Những câu hỏi liên tục dội tới, dồn tôi vào thế bị động. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thấy khó chịu. Trong lòng tôi, sự căng thẳng dần nhường chỗ cho một thứ cảm xúc cũ kỹ nhưng mãnh liệt – tôi muốn chứng minh với cô rằng tôi đã thay đổi, đã trở nên mạnh mẽ.

Khi kết thúc buổi phỏng vấn, cô đứng dậy, giơ tay ra: “Cảm ơn anh đã đến.” Tôi bắt tay cô, lòng bàn tay lạnh ngắt, nhưng cái bắt tay ấy như mang theo bao nhiêu điều chưa từng nói. Tôi quay lưng bước ra, cánh cửa khép lại sau lưng, và tôi biết… một lần nữa, mình bị bỏ lại phía sau.

Ba ngày sau, tôi nhận được email từ công ty. Trái tim tôi nhảy lên khi thấy dòng tiêu đề: “THƯ MỜI NHẬN VIỆC.” Tôi đọc đi đọc lại, không tin vào mắt mình. Họ đã chọn tôi.

Ngày đầu đi làm, tôi tránh ánh mắt cô. Cô cư xử như thể tôi là một nhân viên mới bình thường. Lịch sự. Chuyên nghiệp. Lạnh nhạt. Tôi học cách chấp nhận điều đó, dù sâu bên trong, có điều gì đó vẫn quặn lên mỗi khi bắt gặp dáng cô đi ngang qua.

Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu thay đổi. Một lần tôi làm sai số liệu trong báo cáo, cô gọi tôi vào phòng. Tôi tưởng sẽ bị khiển trách, nhưng thay vào đó, cô ngồi xuống, chỉ lại từng bước cho tôi. “Anh luôn hấp tấp. Trước đây cũng vậy.” – cô buột miệng. Tôi ngẩng lên nhìn cô. Ánh mắt ấy… không còn lạnh lẽo.

Những lần nói chuyện giữa chúng tôi nhiều dần lên. Ban đầu chỉ là công việc. Sau là vài câu hỏi vu vơ. Một buổi tối muộn, khi tôi vừa tan ca, cô đứng đợi ở thang máy. “Anh có muốn đi ăn gì không?” – cô hỏi, nhẹ như gió. Tôi gật đầu, tim đập như lần đầu hẹn hò.

Bữa ăn ấy mang hương vị của kỷ niệm, nhưng xen lẫn là những khoảng lặng khó hiểu. “Tại sao… em lại chia tay anh năm đó?” – tôi hỏi, không nhìn cô. Cô khựng lại vài giây. “Vì em sợ.” – cô thì thầm. “Sợ mãi mãi chỉ là người đứng sau giấc mơ của anh. Sợ một ngày nào đó, anh sẽ hối hận vì chọn em.”

Tôi quay sang nhìn cô. “Em đã không tin vào tình yêu của anh.” – tôi nói, giọng trầm xuống. “Em đúng. Em không đủ dũng cảm.” – cô cúi đầu. “Nhưng em vẫn nghĩ về anh, mỗi ngày. Khi mọi thứ tan vỡ, em mới hiểu… chẳng có điều gì đáng để đánh đổi lấy một trái tim yêu em thật lòng.”

Tôi không biết phải nói gì. Chỉ có một cảm giác vừa chua xót vừa dịu ngọt đang lan dần trong lồng ngực. Cô đã từng rời bỏ tôi… nhưng cũng từng đau đớn không kém.

Một tuần sau, công ty có chuyến team building ở biển. Buổi tối, cả nhóm ngồi quanh đống lửa. Gió thổi mặn mòi, tôi ngồi cạnh cô, cả hai im lặng. “Anh còn yêu em không?” – cô hỏi, như thể chỉ gió nghe thấy. Tôi quay sang, bắt gặp đôi mắt chứa cả bầu trời của ngày xưa.

“Tình yêu đó chưa từng biến mất.” – tôi đáp khẽ. Cô khẽ dựa đầu vào vai tôi, không nói gì thêm. Chúng tôi không cần phải giải thích thêm gì nữa.

Cuối tháng, tôi được thăng chức nhóm trưởng dự án. Cô gửi cho tôi một email nội bộ: “Chúc mừng anh. Anh xứng đáng.” Bên dưới là một dòng nhỏ: “Em rất tự hào về anh.”

Một ngày mưa cuối mùa, cô rủ tôi đi dạo. Mưa lất phất, phố vắng người. Cô dừng lại giữa cầu, nhìn tôi, nói nhỏ: “Em đã từ chối lời cầu hôn của người ấy, ngay trước hôm cưới. Em bỏ chạy, vì em nhận ra... người duy nhất em muốn gả cho, vẫn luôn là anh.”

Tôi ôm cô vào lòng, siết chặt. “Em không cần chạy nữa. Anh ở đây rồi.” – tôi thì thầm.

Chúng tôi quay về bên nhau, không phải như hai kẻ đang nối lại đoạn đường dang dở, mà như hai tâm hồn từng lạc nhau trong thế giới rộng lớn, cuối cùng cũng tìm được đúng nhịp thở. Tôi không trách cô vì quá khứ. Cũng như cô không oán tôi vì những tổn thương năm đó.

Chúng tôi bắt đầu lại – không phải từ đầu, mà là từ những vết nứt đã được thấu hiểu và hàn gắn bằng tình yêu trưởng thành. Một tình yêu không còn mộng mị, nhưng đủ sâu để đi đến hết cuộc đời.

Và lần này, tôi biết chắc… cô sẽ không rời bỏ tôi nữa.