Cơn mưa chiều đổ xuống thành phố như trút nước, từng hạt mưa nặng nề va vào cửa kính chiếc xe Bentley đen bóng đang lặng lẽ đỗ trước cổng trường tiểu học quốc tế. Bên trong xe, người đàn ông ngồi bất động. Mái tóc đã điểm bạc, ánh mắt u uẩn phủ một lớp mờ cay xè. Đã mười lăm năm trôi qua, nhưng trái tim ông vẫn như bị ai đó bóp nghẹt mỗi khi nghĩ về người phụ nữ năm xưa.
Ông là Trịnh Gia Huy – một trong những tỷ phú giàu có và quyền lực nhất châu Á. Nhưng hôm nay, ông không đến để ký một thương vụ bạc tỷ, cũng không đến để dự hội nghị. Ông chỉ lặng lẽ dõi theo một người – người mà lẽ ra giờ này đã là vợ ông, mẹ của những đứa con ông chưa từng biết đến.
Hồng Nhung xuất hiện ở cổng trường. Gương mặt chị vẫn đẹp như ngày nào, chỉ có đôi mắt sâu hơn, mệt mỏi hơn. Bên cạnh chị là hai đứa trẻ – một trai, một gái – khoảng mười tuổi. Điều khiến Gia Huy chết lặng không phải là sự hiện diện của chị, mà là hai gương mặt nhỏ ấy… như thể một phiên bản thu nhỏ của chính ông.
Tim ông nhói lên. Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay. Không thể nhầm được… Đôi mắt kia, sống mũi kia, cả dáng đi nữa… như đang nhìn vào chính mình hai mươi năm trước. Ông không thể thở được. Không lẽ…
Ngày xưa, họ yêu nhau say đắm từ thuở đại học. Gia Huy lúc đó chưa có gì trong tay, chỉ có khát vọng. Còn Nhung – con gái một bác sĩ danh tiếng – bất chấp tất cả để yêu ông. Họ cưới nhau khi ông vừa khởi nghiệp. Căn nhà nhỏ 20m² ở quận ven là cả thế giới của hai người.
Nhưng mọi thứ bắt đầu rạn nứt khi cưới ba năm vẫn chưa có con. Mẹ ông – người phụ nữ cổ hủ, gia trưởng – liên tục đổ lỗi cho Nhung. Bà thuê người điều tra, gièm pha, chửi rủa chị không tiếc lời. Dưới áp lực vô hình và cả lời khuyên của nhiều người, Gia Huy dần lạnh nhạt.
Ông không đi khám, không kiểm chứng. Ông chỉ tin những gì mẹ ông nói – rằng "phụ nữ không biết đẻ thì giữ làm gì?" Và thế là một ngày, khi Nhung đang ở bệnh viện chăm người bạn bị tai nạn, ông để lại đơn ly hôn với một lời nhắn khô lạnh: "Xin lỗi, chúng ta không thể tiếp tục."
Nhung không nói gì. Chị chỉ khóc, rồi biến mất khỏi thế giới của ông. Không một cuộc gọi, không một lá thư. Gia Huy lao vào công việc, trở nên điên cuồng, như thể muốn lấp đầy khoảng trống đó bằng tiền bạc và quyền lực. Nhưng đêm về, ông vẫn thường ôm lấy chiếc khăn tay chị thêu tên ông – thứ duy nhất ông còn giữ – và khóc như một đứa trẻ.
Mười lăm năm. Ông đã từng nghĩ chị sẽ tái hôn. Đã từng nghĩ mình sẽ gặp chị trên báo với một người đàn ông khác và một gia đình khác. Nhưng không, chị hoàn toàn biến mất. Cho đến hôm nay.
Ông xuống xe, bước chậm rãi đến gần cổng trường. Tim ông đập dồn dập khi nghe tiếng hai đứa trẻ gọi “Mẹ ơi!”. Chị quay lại. Mắt họ chạm nhau. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng lại. Nhung không ngạc nhiên. Không hoảng sợ. Chị chỉ nhẹ nhàng kéo hai đứa trẻ lại gần hơn, ánh mắt đầy đề phòng và bình thản.
Gia Huy đứng chết trân. "Đó… là… con tôi sao?"
Nhung im lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng, giọng chị trầm và bình thản, như thể từng câu từng chữ đã được khắc sâu từ lâu: "Ngày anh đi, em đã mang thai được một tháng."
Gia Huy khuỵu xuống. Bao nhiêu năm hối hận, tự trách, nay vỡ oà trong một nỗi đau không thể gọi tên. Ông lắp bắp: "Sao… sao em không nói? Sao không tìm anh?"
Nhung nhìn ông, đôi mắt chị ánh lên sự mạnh mẽ lạ thường: "Em đã từng muốn báo cho anh biết. Nhưng mẹ anh đến gặp em trước. Bà đưa cho em tờ xét nghiệm anh từng lén làm – người vô sinh là anh. Bà van xin em đừng nói với anh, vì sợ anh sẽ tự tử. Bà cầu xin em hãy chịu tiếng xấu để anh có thể ra đi, để anh còn cơ hội sống khác."
Gia Huy chết lặng. Cả thế giới như sụp đổ. Người ông tin tưởng, người mà ông nghĩ đang bảo vệ ông, lại là người đẩy ông và vợ ra khỏi cuộc đời nhau bằng một lời nói dối.
"Anh không biết… mẹ anh…", ông nghẹn lời, đôi môi run lên.
"Em biết", Nhung nói, "và em đã tha thứ. Tha thứ cho bà, tha thứ cho anh, nhưng em không thể quay lại. Em sợ trái tim em không chịu nổi một lần nữa."
Lũ trẻ lúc này nhìn ông, ngơ ngác. Chúng chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy người đàn ông lạ mặt đang khóc.
"Con tên gì?", ông hỏi, đôi mắt rưng rưng.
"Con là Trịnh Gia Minh, còn em con là Trịnh Gia An." – bé trai trả lời.
Trái tim ông như bị ai đó bóp nghẹt. Nhung vẫn giữ họ Trịnh cho con, vẫn giữ cái tên mà họ từng hứa sẽ đặt nếu có con trai, con gái.
"Cho anh một cơ hội… để làm cha chúng. Để bù đắp", ông thì thầm, giọng khản đặc.
Nhung im lặng rất lâu. Lũ trẻ kéo tay chị, hỏi nhỏ: "Ai vậy mẹ? Sao mẹ khóc?"
Chị cúi xuống, lau nước mắt. Rồi chị nhìn Gia Huy, không còn lạnh lùng, mà là một ánh nhìn dịu dàng của người mẹ, của người đã đi qua tất cả những tổn thương để có thể tha thứ.
"Được. Nhưng không phải là một ngày, một tuần. Anh phải chứng minh rằng mình xứng đáng."
Từ ngày hôm đó, Gia Huy không còn là tỷ phú lạnh lùng trên thương trường. Ông bắt đầu học cách đưa đón con đi học, làm bánh, kể chuyện cổ tích mỗi tối. Ông học cách xin lỗi – không chỉ một lần, mà mỗi ngày – bằng hành động.
Nhung không vội vàng tha thứ. Chị quan sát, lắng nghe và lặng lẽ rơi nước mắt những đêm thấy ông dắt con đi bộ về vì quên đón xe. Thấy ông cặm cụi học vẽ chỉ để tặng con gái một bức chân dung méo mó nhưng đầy tình cảm. Và rồi, chị mỉm cười – một nụ cười thật sự, lần đầu tiên sau mười lăm năm.
Một năm sau, tại ngôi nhà nhỏ ở Đà Lạt, dưới vườn hoa cẩm tú cầu tím rực rỡ, Gia Huy quỳ xuống lần nữa. Nhưng lần này không phải để xin tha thứ, mà là để cầu hôn lại người phụ nữ mà ông từng bỏ lỡ.
"Anh đã đánh mất em một lần, anh không thể lần nữa. Làm vợ anh… lần nữa được không?"
Nhung rơi nước mắt, nhưng lần này là nước mắt hạnh phúc. Chị gật đầu.
Bên cạnh, hai đứa trẻ reo lên: "Mẹ đồng ý rồi! Ba ơi, ba hôn mẹ đi!"
Và thế là, sau bao năm lạc mất nhau giữa bão giông, họ lại tìm thấy nhau giữa nắng ấm dịu dàng. Không phải bắt đầu lại từ đầu, mà là tiếp tục một câu chuyện còn dang dở… bằng tình yêu đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và đủ bao dung để tha thứ.