Min menu

Pages

Giữa lễ cưới ho/ành trá/ng của đ/ại g/ia, một cô bé b/án ra/u bất ngờ x/ông v/ào, chỉ thẳng mặt cô dâu h/ét lớn: "Bà chính là mẹ ru/ột của tôi!" — cả khán phòng lặ/ng ngư/ời…

Tiếng nhạc cưới vang lên rộn ràng trong không gian xa hoa của khách sạn năm sao bậc nhất thành phố. Khách khứa ngồi kín cả hội trường, phần lớn là giới thượng lưu ăn vận lộng lẫy, tay cầm ly rượu vang lấp lánh dưới ánh đèn pha lê. Ở trung tâm sân khấu, cô dâu bước ra trong bộ váy trắng đính đá tinh xảo, tay nắm chặt tay chú rể – người đàn ông trung niên, vẻ mặt đĩnh đạc, ánh mắt tự tin như thể mọi thứ trong căn phòng này đều nằm trong tay ông ta.

Cô dâu mỉm cười dịu dàng, nhưng đôi mắt lại giấu đi một thứ cảm xúc lạ thường – như nỗi hoang mang bị khóa chặt sau lớp mascara đắt tiền. Mọi người chỉ thấy một người phụ nữ đẹp, đoan trang, sắp bước vào một cuộc sống đủ đầy. Không ai thấy được lòng cô đang như mặt hồ đang run rẩy trước cơn bão chưa kịp gọi tên.



Bỗng dưng, tiếng cửa lớn bật mở cái "rầm", phá tan bầu không khí trang nghiêm. Mọi người giật mình quay lại, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Một cô bé chừng mười sáu, quần áo xộc xệch, tóc rối bù, đôi dép tổ ong mòn vẹt và cái giỏ đựng rau vẫn còn đọng bùn đất từ chợ sớm, đứng sừng sững trước cửa ra vào.

Không ai kịp ngăn lại, cô bé chạy thẳng lên sân khấu, đẩy người bảo vệ sang một bên, chỉ tay vào cô dâu, hét lớn bằng một giọng run rẩy nhưng dứt khoát:
"Bà chính là mẹ ruột của tôi!"

Không khí hội trường như đông cứng lại trong một cái chớp mắt. Âm nhạc tắt ngúm. Ly rượu trên tay vài người rơi xuống đất vỡ tan. Cô dâu đứng chết lặng, gương mặt không còn giọt máu. Mắt cô chớp liên tục, như thể không dám tin những gì đang diễn ra trước mặt.

Chú rể nhíu mày, tay giữ nhẹ lấy vai cô dâu, hỏi nhỏ:
— "Chuyện gì vậy em?"
Nhưng cô không trả lời, môi mím chặt, ánh mắt bối rối nhìn cô bé trước mặt – cô bé có đôi mắt hệt như mình thời trẻ, và một vết bớt nhỏ bên gò má trái… không thể nhầm lẫn được.

Cô bé khóc òa lên, giọng nức nở:
— "Tôi không sai đâu! Mười sáu năm trước, bà bỏ tôi lại trước cổng chùa! Tôi vẫn nhớ khuôn mặt bà! Sư trụ trì nói rằng bà khóc rất nhiều… nhưng bà vẫn quay lưng bỏ đi! Bây giờ bà sống trong nhung lụa, còn tôi thì bán rau, bị người ta chửi rủa mỗi ngày!"

Một người phụ nữ lớn tuổi trong đám khách bật đứng dậy, giọng nghẹn ngào:
— "Trời ơi… là con bé đó thật sao?"

Cô dâu run rẩy, đôi chân mềm nhũn, khuỵu xuống. Mắt cô nhìn cô bé đầy đau đớn và hoảng loạn. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu ký ức cũ ùa về như một cơn lũ: mười sáu năm trước, cô – khi ấy là một sinh viên năm hai – mang thai sau một cuộc tình bị phản bội. Gia đình từ mặt, không có tiền, không có ai bên cạnh, cô sinh con trong một trạm xá vùng quê.

Cô nhớ khoảnh khắc nhìn con đỏ hỏn nằm trên tay, khóc thét lên như gào thét số phận. Nhưng rồi cô lại gói đứa bé trong tấm chăn mỏng, đặt trước cổng chùa lúc sáng sớm, chạy trốn như một kẻ tội đồ, tim như bị xé toạc từng mảnh. Cô nghĩ mình sẽ chết vì nhớ đứa bé ấy. Nhưng thời gian trôi, cô buộc phải sống tiếp, học tiếp, và leo lên vị trí ngày hôm nay bằng tất cả sự cứng rắn – chỉ để quên đi vết cắt ấy.

Cô dâu bật khóc, chạy xuống, ôm lấy cô bé.
— "Mẹ xin lỗi… là mẹ sai rồi. Mẹ đã hèn nhát. Mẹ không xứng đáng được tha thứ…"

Cô bé đẩy ra, nước mắt chan hòa:
— "Tôi không cần bà xin lỗi. Tôi chỉ muốn biết tại sao bà bỏ tôi… Tôi sống như một con chó hoang! Tại sao bà lại được mặc váy cưới, còn tôi thì chưa bao giờ có một cái sinh nhật?"

Chú rể bước tới, giọng trầm ấm:
— "Chúng ta nên nói chuyện riêng. Không phải nơi này."

Một khoảng lặng dài. Rồi cô dâu gật đầu, dắt tay cô bé rời khỏi sân khấu trong khi tiếng xì xào càng lúc càng lớn. Tiệc cưới tạm ngưng. Giới báo chí bên ngoài bắt đầu nhao nhao.

Trong căn phòng nhỏ phía sau hội trường, cô dâu – tên Lan – ngồi đối diện cô bé tên Ngọc. Cô nắm tay con gái, kể lại từng chi tiết, từng nỗi dằn vặt suốt 16 năm. Ngọc im lặng, không nói gì, nhưng đôi mắt không còn căm hận như lúc trước.

Bất ngờ, cánh cửa bật mở. Một người phụ nữ lạ mặt bước vào, trên tay là một xấp hồ sơ cũ kỹ.
— "Xin lỗi… tôi là người đã từng nuôi đứa bé này năm năm đầu tiên. Tôi nghĩ có thứ này chị cần xem."
Trong hồ sơ là giấy nhận con nuôi, tường trình của sư thầy, và một bức thư cũ chưa bao giờ gửi đi.

Lan run rẩy đọc thư. Là thư của chính cô, viết trong đêm hôm đó, để lại cho sư thầy. Trong thư cô dặn: "Nếu đứa bé lớn lên, xin hãy cho nó biết tôi chưa bao giờ ngừng yêu con, chỉ là… tôi quá yếu đuối."

Ngọc lặng người. Cô chưa từng thấy mặt mẹ, chưa từng biết tên mẹ – nhưng lại từng mơ thấy người phụ nữ mặc áo dài trắng, vừa khóc vừa ôm mình… thì ra là thật.

Cô bé rơi nước mắt, lần đầu tiên gọi khẽ:
— "Mẹ…"

Lan òa khóc. Họ ôm nhau, không nói thêm lời nào. Chỉ có tiếng khóc vỡ òa trong căn phòng nhỏ, hòa cùng những nỗi niềm từng bị chôn sâu.

Cuộc hôn lễ hôm đó bị hoãn. Nhưng vài tháng sau, chú rể – ông Khánh – vẫn ở bên cạnh Lan, đồng ý tổ chức một buổi lễ khác, đơn giản hơn, ấm áp hơn. Điều đặc biệt là, trong lễ cưới lần này, Ngọc mặc váy hồng, đi bên mẹ, là phù dâu danh dự.

Sau này, Ngọc chuyển đến sống cùng mẹ. Cô vẫn bán rau buổi sáng, nhưng không còn đơn độc. Buổi tối, mẹ dạy cô học, kể chuyện xưa, bù đắp những năm tháng đã mất. Ông Khánh cũng không ép cô gọi mình là cha, nhưng luôn âm thầm quan tâm, đưa đón mỗi ngày.

Một năm sau, Ngọc đậu vào trường chuyên, học bổng toàn phần. Hôm nhận giấy báo, cô ôm chặt mẹ, nước mắt chảy dài:

— "Con sẽ học thật giỏi, để mẹ không phải xấu hổ nữa."

Lan mỉm cười, hôn nhẹ lên trán con:
— "Mẹ chưa bao giờ xấu hổ vì con. Con là điều đẹp đẽ nhất mà mẹ từng có… chỉ là mẹ đã đánh rơi mất con quá lâu."

Bên ngoài trời đang mưa nhẹ. Mùi đất ẩm quyện cùng hương lá rau muống mẹ vừa rửa xong. Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười vang lên – thứ âm thanh mà cả hai đã chờ đợi suốt nửa đời người.