Min menu

Pages

Tà:i x:ế xe ôm đưa qu:ý b:à U40 về nhà giữa đê:m m:ưa, nào ngờ một sự việc bất ngờ xảy ra khiến anh bà:ng ho:àng không nói nên lời…

 Cơn mưa đêm trút xuống ầm ầm như trút hết nỗi lòng. Dưới bóng đèn đường mờ ảo, anh tài xế xe ôm – Tuấn – co ro trong chiếc áo mưa đã bạc màu. Ánh mắt anh thoáng chút ưu tư, không chỉ vì cảnh vật mà còn bởi lòng anh đang chất chứa những nỗi niềm. Tầm đêm khuya như thế này khiến anh nhớ nhà, nhớ mẹ ở quê.

Bất ngờ, chiếc xe dừng lại bên vệ đường, quý bà U40 – ăn mặc lịch sự, tóc nhuộm bóng mượt, dáng đi chầm chậm – bước lên. Nước mưa róc rách trên mặt đường, hòa với tiếng xe lướt qua. Bà cúi đầu cảm ơn, ánh mắt đượm buồn khiến Tuấn thoáng chùng xuống. Anh không nói, nhẹ nhàng đạp ga cho xe lướt đi.


Dọc đường, bà bật ra những câu chuyện vụn vặt, như để tránh sự im lặng. Nhưng rồi trong giọng nói ấy lại lẫn đầy khe khẽ nỗi buồn đằng sau lớp vỏ xa hoa. Tuấn chợt nhận ra, bà không có vẻ là người sợ mưa, mà đang che giấu điều gì sâu kín hơn. Ánh đèn xe ôm chiếu lên cảnh mưa lạnh lẽo, gợi nên một dáng hình đơn độc.

Làn mưa càng lúc càng nặng hạt, kính chắn gió mờ dần. Tuấn chậm rãi hỏi: “Bác có muốn dừng lại nghỉ chút không ạ?”. Bà lặng người một lúc, trong khoảnh khắc đó, gió rít qua khe cửa ô tô nhỏ. Bà lắc đầu nhẹ, trong giọng nói thấp thoáng một lời hứa với ai đó đêm nay.

Khi đến một con hẻm nhỏ, bà bất ngờ ra hiệu dừng xe. Cửa xe hé mở, gió lạnh ùa vào, kéo theo những tiếng lá rơi rào rạo. Bà lấy từ túi xách ra một tấm phong bì dày, đặt nhẹ nhàng lên tay Tuấn. Anh khựng người, lòng bỗng hơi lo: “Thưa bác, tiền này…?”. Bà mỉm cười dịu dàng: “Anh nhận lấy, đây là gọi là quà mọn”.

Tuấn cầm phong bì, cảm nhận được sự nặng trĩu – đâu chỉ là tiền. Anh ngẩng lên nhìn bà, định từ chối nhưng rồi chỉ biết chậm rãi gật đầu. Bà bước khỏi xe, dáng người mảnh mai chìm sau lớp mưa. Thình lình, bà quay lại nói thêm: “Anh… cảm ơn anh đã đưa tôi về”. Lời nói ấy vừa nhẹ nhàng, vừa chất chứa bao điều.

Chạy tiếp vài trăm mét, Tuấn bỗng nhận ra chiếc ví của bà vẫn nằm đó. Không chần chừ, anh quay xe trong mưa tầm tã để trả lại. Lần này bước dưới mưa càng dài, càng lạnh, nhưng anh vẫn không dừng. Trong lòng anh, một sự thôi thúc mạnh mẽ: “Đây không chỉ là trách nhiệm; đây là lương tâm”.

Khi trở lại, bà đã đứng chờ, dưới ánh đèn vàng hiu hắt. Nhận ví, bà lặng lẽ cúi đầu. “Anh… anh thật tử tế”. Giọng bà như nghẹn lại cùng giọt nước mưa lăn dài trên gò má. Tuấn trả lời: “Dạ không có gì đâu bác. Nhờ vậy mà xe của bác còn nguyên đồ”.

Bà chợt ngước nhìn trời, rồi nhìn Tuấn: “Tôi… xin lỗi, tôi tên là Lan, đêm nay đang rất hoang mang”. Bà im lặng một lúc, rồi kể chuyện: chồng bà – anh Minh – đột nhiên mất tích trong đêm mưa cách đây đúng một tuần, sau khi ghé nhà bạn từ thiện. Lan suốt ngày sống trong lo sợ, không biết anh còn sống hay đã gặp chuyện gì. Mỗi cuộc gọi cô đều mong chờ, nhưng chỉ toàn tiếng tút – như tim cô vỡ vụn ngày càng nhiều.

Tuấn lắng nghe, trái tim anh trĩu nặng. Tự dưng anh muốn tìm cách giúp bà. Mưa đêm càng lúc càng nặng, lòng anh chợt định: “Mình sẽ giúp cô ấy tìm chồng”. Dù biết nguy hiểm, dù biết khó khăn, anh vẫn sẵn sàng cùng bà đi tìm đến cùng.

Họ quay về quán cà phê nơi bà đã nhờ xe ôm giữa đêm. Quán vẫn mở, ánh đèn vàng khiến ấm áp giữa đêm mưa. Lan gọi to: “Anh Minh!”, rồi khóc nức nở. Tuấn im lặng nhìn cô, thầm nhủ: “Mình sẽ không để cô đơn”.

Trong bóng tối sau quán, một bóng người hiện ra. Tim Lan đập thình thịch. Anh Minh bước ra, ướt sũng, vai đeo chiếc túi phía sau. Lan lao đến, ôm chặt lấy anh. Không khí như tĩnh lặng trong khoảnh khắc ấy, mọi muộn phiền dường như tan biến. Tuấn đứng sau, lặng nhìn cảnh đoàn tụ, lòng thấy nhẹ nhõm.

Hai vợ chồng trao nhau vô số câu hỏi, rồi bật cười và khóc. Hóa ra anh Minh khi trở về gọi câu lạc bộ thiện nguyện để giúp đứa trẻ mồ côi quay lại nhà, nên mất điện thoại, lạc đường rồi bị ngã vào cống. Anh may mắn được người dân địa phương cứu sống. Vì xấu hổ khi làm mọi người lo lắng, anh giấu nhẹm sự việc.

Lan nắm tay anh minh. Ánh mắt cô tràn đầy ân tình và tha thứ. Tuấn lặng giấu trong lòng một cảm giác hạnh phúc ngầm: mình đã làm một việc đúng đắn. Mưa vừa ngớt, những giọt nước cuối cùng rơi xuống đường, hòa cùng khuôn mặt ướt đẫm hạnh phúc của hai người.

Trước khi chia tay, Lan quay lại ôm chặt Tuấn rồi nói: “Cảm ơn anh. Anh đã gieo hy vọng cho chúng tôi”. Cô đặt phong bì lại vào tay anh, rồi nói: “Xin anh cứ giữ lấy, như người bạn trong cơn hoạn nạn”. Tuấn thấy lòng mình như được sưởi ấm giữa đêm mưa lạnh giá.

Suốt con đường về, Tuấn lặng lẽ cầm phong bì. Hình bóng hai vợ chồng hạnh phúc vụt qua trong mắt anh. Anh thầm nghĩ: “Đêm nay, dù mưa có lạnh, lòng người vẫn ấm”. Anh mỉm cười, ga nhẹ, lái xe đi – hướng về mái ấm của chính mình.