Min menu

Pages

Nữ đ/ại gi/a bật kh/óc n/ức n/ở khi tình cờ gặp lại chồng cũ đang la/ng tha/ng bán vé số – b/í m/ật chôn giấu suốt 16 năm khiến cô l/ặng người kh/ông th/ốt n/ên lờ/i…

Hoa đứng giữa hội trường sang trọng, ánh đèn chùm lấp lánh phản chiếu trên những bộ váy dạ hội cầu kỳ, nhưng tâm trí cô nặng trĩu không yên. Không gian lung linh như cuốn hút, nhưng cô chỉ cảm nhận được một nỗi trống rỗng sâu thẳm. Trong lòng cô, 16 năm trước như một vết sẹo không bao giờ lành. Mọi người nhìn cô – nữ đại gia quyền lực, có tất cả trên đời – nhưng chẳng ai biết cô đang giấu đi điều gì.

Cô nhớ lại giây phút sau lễ cưới, anh – người đàn ông giản dị, chất phác – ôm cô vào lòng, nói lời hẹn ước trao nhau trọn đời. Hoa đã tin, thật lòng tin rằng họ sẽ bên nhau đến bạc đầu. Thế nhưng sau đó, từng ngày qua đi, cô chìm đắm với công việc, để dự án, hợp đồng, khách hàng chiếm hết tâm trí. Anh thì lặng lẽ lui về phía sau, như cánh hoa rụng nhẹ chẳng kêu ca.


Bây giờ, khi cô quay về, nỗ lực dựng lại đế chế tài chính đồ sộ, cô nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều. Đêm hôm qua, trong một buổi tiệc từ thiện, cô lạnh người khi ai đó vô tình đề cập đến tên anh – giờ lang thang, bán vé số ngoài ngã tư. Tim cô đập dồn, lạnh sống lưng như có bàn tay vô hình bóp chặt.

Sáng sớm hôm sau, cô quyết định sẽ gặp anh. Xe đưa cô rẽ vào con phố nhỏ, nơi từng là tổ ấm tuổi trẻ của họ. Hoa bao nhiêu cảm xúc rối bời: thương nhớ, hổ thẹn, giận dữ – mỗi thứ chen lẫn. Cô nghĩ, liệu sau 16 năm, anh vẫn còn nhớ cô? Anh có trách cô không?

Đến nơi, người bán vé số mệt mỏi, đầu tóc rối bù, bộ đồ nhếch nhác làm anh trông già hơn tuổi thật nhiều. Hoa đứng lặng mất mấy giây, tim như rơi xuống đáy. Cảm giác xót thương bùng lên trong cô. Cô bước nhẹ đến, chần chừ vài nhịp, rồi… “Anh… Long?” – giọng cô ngân dài, hoài nghi.

Long giật mình, ánh mắt ngơ ngác, nhìn cô như nhìn phản chiếu trong gương. Một phút im lặng kéo dài, như cả thế giới ngừng quay. Rồi nước mắt anh lặng lẽ rơi, giọng nghẹn: “Hoa… phải em thật sao?” Giây khắc đó, kính phòng xa hoa, ánh đèn chói lọi kia, đều dường như vụt tắt.

Hoa quỳ xuống bên anh, giấu vội gương mặt ướt lệ, không giấu nổi tiếng nấc. Cô đã cố gắng kiềm lòng, nhưng giờ không thể. Cô khóc nức nở, tự hỏi: tại sao lại để mọi thứ đến vậy? Sao mình đã quá điên rồ vì tham vọng mà đánh mất người mình yêu?

Long chỉ nhìn cô, hai mắt đầy đau khổ và niềm tin mỏng manh. Anh kể về những năm tháng lang thang mưu sinh, ngày bán từng tờ vé số để nuôi hai đứa con – chính là kết quả từ cuộc hôn nhân chóng vánh nhưng đầy đam mê của họ 16 năm trước. Hoa sững sờ: cô không hề biết mình đã có con. Cô cảm thấy trái tim vỡ thành trăm mảnh.

Chiều hôm đó, Hoa đưa Long và hai đứa bé về nhà cô – căn biệt thự rộng lớn, nơi tưởng chừng đầy đủ nhưng lại thiếu vắng hạnh phúc. Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn mẹ mới của mình, không hiểu vì sao cô lạ lẫm nhưng lại ôm ấp họ bên bếp lửa. Hoa bận rộn chăm sóc, nấu ăn, mua sắm đồ dùng. Mỗi ánh mắt hồn nhiên của bọn trẻ khiến trái tim cô xao xuyến.

Long cúi đầu, ngập ngừng xin cô tha thứ. Anh nói vì sĩ diện, vì không muốn làm người phụ nữ quyền lực như cô thất vọng, nên đã giấu mọi thứ. Anh sợ cô bỏ anh, làm tổn thương bọn trẻ. Hoa nghe vậy, tim trào dâng xúc cảm. Cô tự trách: sao mình lại để anh câm lặng chịu đựng trong im lặng suốt nhiều năm như vậy?

Những ngày sau là chuỗi ngày hỗn loạn nhưng đẹp đẽ. Hai cha con sống với nhau, tâm sự đến khuya. Hoa trở thành người mẹ dịu dàng và mạnh mẽ. Cô mê mải viết lại câu chuyện của họ – không phải dự án ký kết triệu đô như trước, mà là câu chuyện gia đình đầy yêu thương và khát khao tái sinh.

Một biến cố xảy ra: cơ quan thuế vào cuộc, phát hiện một khoản thuế lớn mà cô nợ từ trước – một phần là do bom tấn tài chính đổ bể, phần nữa là do cô rút tiền để hỗ trợ điều trị bệnh của Long, nhưng không khai báo. Cô đứng trước nguy cơ mất quyền lực và danh tiếng. Áp lực dồn ép, cô đổ gục.

Long đứng bên cạnh, nhìn cô kiệt quệ nhưng không bỏ rơi. Anh đề nghị đưa cô về nơi quê nghèo dịu dàng – chốn mà cô chưa bao giờ nghĩ sẽ về lại, nơi có mẹ anh già yếu, nơi có ký ức tuổi thơ vừa đau thương vừa an yên. Hoa đồng ý, như tìm được cứu cánh nội tâm.

Về đến nơi, làng quê nhỏ yên ả đón hai cha con và người phụ nữ quyền quý. Mẹ Long khóc, vuốt tóc cô và nói: “Con về đi, dù thế nào thì cháu vẫn là con dâu mẹ.” Lời nói giản dị mà ấm áp, khiến Hoa như hóa bay bổng. Cô nhận ra điều đã mất không phải là địa vị, tiền bạc, mà là tình yêu chân thành và sự gắn bó gia đình.

Trong buổi tối đầu tiên ở quê, Hoa cùng Long nấu bữa cơm gia đình. Con trai Long nói: “Mẹ ơi, hôm nay con vui lắm vì mình có cả bố mẹ.” Hoa siết chặt tay Long, hai giọt nước mắt hòa làm một. Họ hôn nhau giữa ánh đèn lồng ấm áp, như thể biến mất mọi xung đột, mọi vết thương.

Tuần sau, Hoa lên thành phố làm thủ tục giải quyết khoản nợ thuế. Sau bao nỗ lực, cô được miễn giảm một phần và đề xuất làm từ thiện để khắc phục danh tiếng. Cô tổ chức một quỹ giúp người bán vé số – những người như Long – có cơ hội mưu sinh ổn định. Tin lập tức lan rộng, khiến cô được ca ngợi không chỉ là nữ đại gia, mà còn là trái tim nhân hậu.

Long đứng bên cô trong buổi lễ ra mắt quỹ, con cái chạy nhảy xung quanh. Ánh nắng chiều rọi lên mái tóc cô, khiến Hoa bừng sáng. Cô nhìn Long bằng một ánh mắt đầy tình yêu, cảm thấy không còn cô đơn. Cô nói nhỏ: “Cảm ơn anh, vì đã không bỏ tôi.”

Một đêm, 16 năm sau ngày cưới, họ trở lại nơi tổ chức tiệc xưa. Lần này, không phải là sân khấu quyền lực hay ánh hào môn, mà là sân khấu của tình yêu đã bị bỏ quên. Hoa mặc chiếc váy đơn giản nhưng dịu dàng như lần đầu tiên, Long mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa đủ chỉnh tề. Hai người ôm chầm lấy nhau, không nói gì, để giọt nước mắt rưng rưng tràn mi.

Cô thì thầm: “Mình sẽ không để chuyện này lặp lại. Tôi sẽ luôn nhớ, tình yêu không dành cho người quá bận rộn, mà dành cho người biết lắng nghe.” Họ hít một hơi dài, cảm nhận hơi ấm từ nhau. Những đứa trẻ chạy lại vòng tay họ, như một minh chứng rằng tình yêu chân thành cuối cùng cũng nở rộ trở lại.

Cuối cùng, câu chuyện khép lại bằng hình ảnh một gia đình – không giàu có về tiền bạc, nhưng giàu tình yêu thương. Hoa không còn là nữ đại gia lạnh lùng, mà là người phụ nữ từng mạnh mẽ, giờ thêm bao dung và sâu sắc. Long không còn là người lang thang bán vé số, mà là chồng, là cha – người đàn ông giản dị, yêu thương và biết mình phải làm gì để giữ gia đình.

Dưới hàng cau xanh rì, ánh nắng lấp ló qua mái ngói cũ kỹ, họ cùng nhìn về tương lai. Con cái ríu rít chạy theo họ. Hai người trao nhau nụ hôn ấm áp. Mọi vết thương đã được chữa lành – không chỉ bằng nước mắt, mà bằng sự thấu hiểu, bằng hành động, và bằng cả sự thứ tha.

Kết thúc có hậu – không phải là sự viên mãn vật chất, mà là viên mãn trong tình yêu, là khởi đầu cho một khúc ca mới. Họ đã tìm lại nhau, chữa lành cho nhau, và mở ra một chương sống trọn vẹn, thăng hoa. Và nếu bạn nhìn kỹ, giữa vùng quê bình yên ấy, vẫn còn đâu đó đâu văng vẳng tiếng chim hót – dấu hiệu của một câu chuyện giản dị, nhưng đẹp đẽ và bất tử.