Tôi ngồi nhìn ánh đèn đường loang lổ ngoài kính cửa sổ, lòng chùng xuống như một bầu trời xám kéo mây. Đêm nay, không khí trong nhà im ắng đến lạ – như thể mọi thứ đều đang chờ đợi một cú sét giáng xuống. Tôi nắm chặt tay tách trà bên cạnh, cảm nhận hơi ấm lan qua từng ngón tay, giống như một mũi dao nhẹ nhàng cứa vào nỗi đau nhức nhối trong tim. Bản thân tôi, từ ngày nghe tin chồng lén mua nhà cho người tình, như một quả bóng căng đầy rồi vỡ tan trong sự tê liệt của tâm trí.
Nhưng tôi không gào thét. Không khóc òa. Tôi chọn im lặng, như con rắn thầm lặng chờ con mồi sa bẫy. Tối hôm ấy, tôi nhẹ nhàng thả thông tin lên mạng: “Ai muốn mua nhà mới, đủ tiện nghi, giá hợp lý, liên hệ ngay…”. Nhiều người gọi hỏi, nhưng người tôi mong đợi nhất – anh ta – vẫn thản nhiên ngồi trong căn nhà thứ hai ấy, chưa từng nhận được một tin nhắn xác nhận giao dịch.
Tôi biết anh có thói quen kiểm tra lịch sử tìm kiếm: mỗi khi thấy nhà mới trên mạng, anh sẽ tự ngó nghiêng, tò mò. Hôm qua, anh tỉnh dậy thấy mail báo có khách hỏi về căn nhà “hot”, mãi không hiểu sao số điện thoại ghi tên tôi. Tôi đoán anh mất bình tĩnh, vội vàng gọi lại, nhưng bên kia là giọng một người môi giới – hoàn toàn xa lạ. Âm thanh ấy vang lên, gợi cho anh hàng loạt câu hỏi không lời đáp.
Tôi cũng có một ngón đòn nho nhỏ: tôi viện cớ có người thân cần mua nhà để dụ chồng đến môi giới. Xảy ra trận tranh luận nảy lửa qua điện thoại: anh quát: “Em định chơi trò gì?”, tôi chỉ đáp nhẹ: “Chỉ nói thế thôi, anh đến gặp đối tác, nếu anh tìm được người mua thì tốt, không thì thôi”. Giọng tôi duyên dáng, lạnh lùng, không để lộ chút cảm xúc tổn thương bên trong.
Sáng hôm sau, tôi ngồi ở quán café nhỏ gần đó, chờ đợi anh xuất hiện. Khi anh tới, dáng vẻ bối rối, tôi chỉ mỉm cười: “Chào anh”. Anh nhìn tôi, vẻ lạc lõng như vừa tỉnh sau cơn mơ hỗn độn. Tôi giữ thái độ bình thường, thậm chí còn trò chuyện xã giao với môi giới trước mặt anh. Trong ánh mắt anh – có điều gì đó khựng lại, như thể anh chẳng biết mình nên đứng ở đâu.
Đột nhiên, một biến cố xảy ra: người phụ nữ – người tình – xuất hiện, theo sau anh. Tôi đoán cô ta chắc đã tìm đến tìm hiểu, vì căn nhà đó là “quà tặng” anh mua cho cô ấy. Cảnh tượng ấy khiến tôi hơi run nhẹ, nhưng tôi vẫn giữ im lặng và khi người tình nhìn tôi, tôi chỉ mỉm cười nhẹ như thể không hề có gì xảy ra.
Sau cuộc đối mặt căng thẳng, họ rời đi trong im lặng ngột ngạt. Tôi quay xuống bàn, lòng thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Tim mình như vừa xòe ra rồi gói lại, cảm thấy bản thân vẫn còn có quyền kiểm soát tình huống. Tôi tỉnh táo nhận ra: con người ta không thể thay đổi, nhưng có thể buông bỏ.
Tối hôm đó, tôi chuẩn bị sẵn giấy tờ để chuyển nhượng chính chủ căn nhà – chính là kết quả giao dịch giả mà tôi đã dựng lên. Khi anh gọi điện, hỏi: “Em có thật sự cho người mua?”, tôi chỉ trả lời: “Vâng, lắm người đặt cọc, họ sẵn sàng thanh toán hết ngay hôm mai. Em đã ký giấy rồi”. Tiếng anh im bặt. Không câu cảm ơn, không câu xin lỗi.
Một tuần sau, căn nhà đã sang tên tay người khác, tiền đã vào tài khoản của người bán (chính là bên môi giới mà tôi làm việc cùng). Tôi rút toàn bộ số tiền đó, mỉm cười nhìn lại tờ hợp đồng – một cú phản đòn hoàn hảo, nhẹ nhàng nhưng khiến cả hai phải trả giá: anh mất món quà bí mật, người tình hụt hẫng còn tôi thoát khỏi mối quan hệ độc hại.
Đêm hôm đó, tôi nằm bên chiếc giường trống, cảm nhận nhịp tim trở lại bình thường. Tôi đã mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn. Tôi tự nhủ: “Cuộc sống vẫn còn dài, bình yên vẫn có thể trở lại”. Những mảnh vỡ của niềm tin đã được tôi gom nhặt, kiến tạo lại thành một linh hồn kiên cường hơn.
Sau vài tháng, tôi chuyển đến căn hộ mới, bắt đầu một cuộc sống riêng. Ở đó, tôi tự thưởng cho mình những ngày nắng rực rỡ, bạn bè tôi đến chơi thường xuyên, mang tiếng cười và âu yếm. Tôi chăm sóc bản thân nhiều hơn: học yoga, đọc sách, đi du lịch một mình để hít hà không khí thiên nhiên bình yên. Dần dần, trái tim tôi lành lại, không còn gánh nặng đau khổ.
Một buổi chiều, tôi gặp lại anh – tại một buổi tiệc chung bạn bè. Anh nhìn tôi, ngập ngừng, rồi có vẻ muốn tiến lại. Nhưng tôi nhẹ nhàng chào anh, rồi quay bước. Tôi nói trong lòng: “Cảm ơn anh đã nhắc tôi đã đủ mạnh mẽ”. Anh chỉ còn biết mỉm cười gượng.
Kết thúc câu chuyện là tôi đứng giữa sảnh tiệc, trời đã sẩm tối nhưng những ngọn đèn lấp lánh tạo nên một khung cảnh ấm cúng. Tôi cảm nhận mình không còn cô đơn, không còn tổn thương. Đời này, lựa chọn tha thứ hay trả đòn, tôi đã chọn buông bỏ. Và rồi, một con đường mới mở ra phía trước với những cơ hội đẹp đẽ để tôi tiếp tục sống, yêu thương và tôn trọng bản thân hơn bao giờ hết.