Min menu

Pages

Sau 7 năm mo/ng m/ỏi có con, vợ chồng tôi đã quyết định nhận nuôi một bé trai bị b/ỏ r/ơi. Không ngờ chỉ 8 tháng sau, một tin tức bất ngờ khiến tôi ch/oáng vá/ng...

 Mình và Hoàng cưới nhau vào một chiều mưa tháng Ba. Năm ấy, mình vừa tròn hai mươi tám, còn anh hơn mình một tuổi. Mình là giáo viên mầm non, còn anh là kỹ sư xây dựng. Cuộc sống những năm đầu hôn nhân êm đềm như mặt hồ lặng gió, không giàu sang nhưng đủ đầy yêu thương. Chỉ có một khoảng trống không tên, càng ngày càng lớn dần trong lòng mình – chuyện con cái.

Lúc đầu, mình tự an ủi: vợ chồng yêu nhau là đủ. Nhưng càng về sau, nỗi khao khát có một đứa con càng trở nên nhức nhối. Không phải vì Hoàng gây áp lực – anh luôn dịu dàng, chưa từng trách móc. Mà vì những ánh nhìn xót xa của mẹ chồng, mỗi khi có đứa cháu họ hàng chạy lon ton vào nhà. Mình biết bà không ác ý. Nhưng mình vẫn thấy mình như cái bóng mờ trong ngôi nhà này.



Bọn mình đi khám. Mình trước, rồi cả hai cùng đi. Kết quả đều bình thường. Bác sĩ bảo có thể là vô sinh không rõ nguyên nhân, chỉ cần thư giãn đầu óc. Nhưng làm sao thư giãn được, khi tháng nào cũng hy vọng rồi thất vọng, rồi lại phải gượng cười như chẳng có gì xảy ra?

Đêm nọ, mình quay mặt vào tường, nghẹn ngào bảo anh: "Hay anh tìm người khác… một người có thể sinh cho anh một đứa con." Mình không nhớ mình lấy đâu ra dũng khí để nói ra điều đó. Chỉ nhớ Hoàng ngồi bật dậy, giọng anh vỡ ra: "Em nghĩ anh lấy vợ vì muốn có con à? Anh cưới em, không phải một cái máy đẻ."

Nước mắt mình rơi không ngừng, nhưng lòng lại ấm. Lâu rồi, mình mới thấy anh mất kiểm soát như vậy. Hóa ra, có những yêu thương được giấu kỹ dưới vẻ điềm tĩnh. Nhưng ánh mắt anh mỗi khi thấy trẻ con vẫn ánh lên chút tiếc nuối, và chính điều ấy khiến mình dằn vặt.

Năm thứ bảy, sau nhiều đêm thức trắng, mình nói: "Hay mình nhận con nuôi nhé?" Hoàng nhìn mình rất lâu, lâu đến mức mình tưởng anh sẽ từ chối. Nhưng rồi anh gật đầu. Một cái gật đầu như cánh cửa mới mở ra.

Thủ tục không đơn giản như mình tưởng. Phải mất gần bốn tháng chạy giấy tờ, xác minh, phỏng vấn. Mỗi lần bị hỏi lý do nhận con nuôi, mình đều thành thật: "Vì tôi khao khát được làm mẹ."

Ngày mưa đầu thu, trung tâm bảo trợ gọi đến: có một bé trai bị bỏ trước cổng chùa, không ai nhận. Mình đi mà tim đập thình thịch. Lần đầu nhìn thấy con, mình sững sờ. Bé nhỏ xíu, bọc trong tấm khăn mỏng, mắt đen láy, ánh lên sự sống. Khi y tá đặt bé vào tay mình, toàn thân mình run lên. Một cảm giác như ôm lấy chính giấc mơ của đời mình.

Chúng mình đặt tên con là Bảo An. Bình an được ban tặng. Từ ngày ấy, ngôi nhà nhỏ tràn đầy tiếng cười. Hoàng học cách thay tã, pha sữa, dỗ con ngủ. Anh từng nói không giỏi chăm trẻ, vậy mà lại làm mọi thứ còn khéo léo hơn mình. Đêm nọ, mình thấy anh ôm con ngủ gật trên ghế, lòng bỗng yên bình đến lạ.

Mẹ chồng mình cũng đổi khác. Bà ôm Bảo An như ôm cả thế giới, suốt ngày ríu rít hát ru. Có lần bà nói, mắt thằng bé giống Hoàng hồi nhỏ quá. Mình cười, không biết là thật hay chỉ là ảo ảnh của tình thương.

Nhưng rồi cuộc đời luôn có cách riêng để làm mình bất ngờ. Gần tám tháng sau ngày đón Bảo An, mình bắt đầu mệt mỏi, buồn nôn, chậm kinh. Nghĩ do thiếu ngủ, mình không để ý. Cho đến khi thử que… hai vạch đỏ hiện ra rõ ràng. Mình sững người, ngồi bệt xuống sàn nhà, tay run rẩy.

Hoàng đi làm về thấy mình ôm que thử khóc, anh hoảng loạn tưởng có chuyện gì. Khi hiểu ra, anh im bặt, rồi siết chặt lấy mình. Anh chỉ thốt được: "Thật hả em? Em nói thật đấy chứ?"

Buổi siêu âm đầu tiên, tiếng tim thai vang lên như bản nhạc diệu kỳ. Mình và Hoàng nắm tay nhau, mắt đỏ hoe. Bác sĩ mỉm cười: "Thai được tám tuần, rất khỏe."

Từ hôm đó, cả nhà như sống trong một thế giới khác. Mẹ chồng vừa bồng Bảo An, vừa nấu cháo tẩm bổ cho mình. Bảo An lí lắc, hay cười, càng ngày càng giống Hoàng đến lạ. Đôi lúc, mình tự hỏi: liệu có phải con là một phần của số phận đã an bài từ lâu?

Một chiều nọ, trong lúc dọn tủ, mẹ chồng đưa cho mình một bức ảnh cũ. Là ảnh Hoàng hồi một tuổi. Mình cầm lên, tim như ngừng đập – đôi mắt ấy, là đôi mắt của Bảo An. Y hệt.

Mình ngập ngừng hỏi mẹ chồng, bà lặng người. Rồi bà kể, giọng run run: "Hồi ấy, Hoàng mới ra đời, bệnh rất nặng. Mẹ trẻ, không có tiền chữa trị. Có người gợi ý đem con đến chùa – nơi người ta sẽ cưu mang. Mẹ… đã làm điều sai… nhưng sau đó quay lại tìm thì không thấy con nữa. Chỉ có tờ giấy báo, rằng có người đã nhận nuôi và chuyển đi nơi khác. Mẹ sống trong day dứt suốt hơn ba mươi năm…"

Mình lặng người, không thể tin nổi. Bảo An… là đứa trẻ bị bỏ lại ở chùa… giống như Hoàng ngày xưa… Không lẽ…?

Hoàng không nói gì, chỉ ôm mẹ, ôm mình và ôm cả Bảo An vào lòng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi điều bí ẩn, mọi nỗi đau, mọi mất mát… đều như được gột rửa. Duyên phận không chỉ là phép màu – nó là sự sắp đặt kỳ lạ của vũ trụ.

Giờ đây, ngôi nhà nhỏ của mình rộn rã tiếng cười trẻ thơ. Bảo An gần hai tuổi, lanh lợi và tình cảm. Còn em bé trong bụng sắp chào đời. Mỗi sáng, Hoàng đều hôn lên bụng mình và nói: "Hai phép màu của đời anh."

Có những điều đến muộn, nhưng không phải là không đến. Có những mất mát, chỉ để nhường chỗ cho yêu thương lớn hơn. Và có những đứa trẻ, dù không cùng huyết thống, vẫn là một phần máu thịt không thể tách rời.

Bảo An – con không phải là món quà của ai khác. Con là món quà mà chính cuộc đời đã gửi đến… để mẹ được học cách yêu thương không điều kiện. Và nhờ đó, mẹ mới có đủ niềm tin để nhận thêm một phép màu nữa – em con.

Cảm ơn con, vì đã đến.