Min menu

Pages

Sau 7 năm mong mỏi con cái, vợ chồng tôi đã nhận nuôi một bé trai bị bỏ rơi. Không ngờ chỉ sau 8 tháng, một tin tức bất ngờ đã khiến tôi cho:áng v:áng.

 Mình và Hoàng kết hôn khi cả hai vừa tròn 28 tuổi. Mình là cô giáo mầm non, còn anh là kỹ sư xây dựng – hai người trẻ với những ước mơ giản dị về một gia đình nhỏ hạnh phúc. Những năm đầu tiên của cuộc hôn nhân trôi qua nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, êm đềm và bình yên. Nhưng sâu thẳm trong tim, một khoảng trống vô hình ngày càng lớn lên, khiến mình không khỏi chạnh lòng – đó là điều mà cả hai chúng mình đều muốn, nhưng chưa thể có được: một đứa con.

Mình từng nghĩ rằng chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau, có lẽ như thế đã đủ. Nhưng thời gian trôi qua, những tiếng cười trẻ con vọng vào nhà từ những buổi họp mặt họ hàng lại khiến lòng mình trở nên chùng xuống. Ánh mắt mẹ chồng, mỗi khi nhìn thấy đứa cháu nào được bế trên tay, lúc nào cũng ánh lên niềm khao khát vô tận. Mình hiểu bà không hề trách móc, chỉ là một người mẹ, một người bà, khao khát được bồng bế cháu nội, mong con dâu sớm sinh con để gia đình trọn vẹn.



Nhiều lần mình đã đi khám bác sĩ một mình, rồi hai vợ chồng cùng đi, với hy vọng được một lời giải đáp rõ ràng. Nhưng kết quả lại mơ hồ như một bức màn sương mù. "Vô sinh không rõ nguyên nhân" – câu nói ấy như một lưỡi dao cứa vào tim, khiến mình mệt mỏi hơn bao giờ hết. Bác sĩ bảo hãy cố gắng giữ tinh thần thoải mái, thư giãn đầu óc, nhưng làm sao mình có thể thư giãn khi từng tháng từng tháng ngóng chờ, thất vọng, rồi cố nở nụ cười giả tạo để che giấu nỗi đau sâu thẳm trong lòng?

Có lúc mình đã muốn buông xuôi tất cả. Một tối, trong cơn tuyệt vọng, mình đã nói với Hoàng: "Hay anh đi tìm người khác… người có thể cho anh một đứa con thật sự." Lời nói đó như một quả bom nổ trong không gian tĩnh lặng của căn phòng nhỏ. Hoàng nhìn mình, đôi mắt bừng cháy giận dữ, lần đầu tiên anh nói lớn: "Nếu không có con, có sao đâu? Anh lấy vợ chứ đâu phải lấy một cái máy đẻ!" Nước mắt mình rơi, không phải vì lời nói ấy làm mình đau, mà vì mình biết anh vẫn luôn yêu thương, vẫn luôn kiên nhẫn bên cạnh mình. Nhưng trong ánh mắt anh, mỗi khi thấy trẻ con, vẫn luôn ánh lên một nỗi buồn khó tả, như một vết thương chưa lành hẳn.

Năm thứ bảy của cuộc hôn nhân, sau bao đêm trằn trọc không ngủ được, mình dũng cảm mở lời: "Hay mình nhận con nuôi nhé?" Hoàng im lặng rất lâu, rồi gật đầu, một cái gật đầu nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu như cất đi bao gánh nặng trong lòng. Mình không thể ngờ rằng quyết định ấy lại là bước ngoặt thay đổi hoàn toàn cuộc đời chúng mình.

Chúng mình bắt đầu hành trình nhận nuôi một bé sơ sinh tại trung tâm bảo trợ xã hội gần tỉnh. Mọi thủ tục, giấy tờ đều phải trải qua trong suốt gần bốn tháng trời, với bao nhiêu nỗi lo sợ và mong chờ. Rồi một ngày đầu thu, trời mưa lất phất, mình nhận được cuộc gọi tới đón một bé trai bị bỏ rơi trước cổng chùa. Tim mình như ngừng đập khi nhìn thấy bé, nhỏ bé, yếu ớt trong tấm khăn cũ kỹ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời một cách kỳ lạ. Khi y tá trao bé cho mình, tay mình run rẩy ôm lấy, một cảm giác vừa như chạm vào một giấc mơ, vừa như đang ôm lấy cả trái tim mình.

Chúng mình đặt tên con là Bảo An, nghĩa là "bình an được ban tặng" – một món quà quý giá mà số phận đã dành cho chúng mình sau bao gian truân. Ngày đầu tiên bé về nhà, không khí trong căn nhà nhỏ bỗng dưng ấm áp và rộn ràng khác thường. Hoàng học cách thay tã, pha sữa, ru con ngủ, từng cử chỉ chăm sóc nhỏ nhặt nhưng đầy yêu thương khiến mình không khỏi ngạc nhiên và xúc động. Có lần thấy anh ngồi ôm con ngủ gật trên ghế salon, ánh đèn vàng dịu dàng hắt lên khuôn mặt trầm tư của anh, lòng mình chợt thấy bình yên đến lạ.

Một điều kỳ diệu là chỉ sau một tháng, mẹ chồng mình như lột xác hoàn toàn. Bà chăm sóc Bảo An không rời tay, lúc nào cũng bồng bế, hát ru, như sợ rời xa sẽ làm bé biến mất. "Đứa bé này… nhìn giống thằng Hoàng hồi nhỏ lắm con ạ," bà nói với ánh mắt trìu mến và giọng nói đầy yêu thương. Mình cảm nhận rõ sự thay đổi trong lòng bà, như một sự chấp nhận không lời nhưng đầy sâu sắc.

Thế rồi, cuộc sống tiếp tục êm đềm như vậy cho đến một ngày, khi một điều bất ngờ xảy ra. Khoảng tám tháng sau khi nhận con nuôi, mình bắt đầu thấy cơ thể mệt mỏi, buồn nôn triền miên. Ban đầu mình nghĩ đó chỉ là hậu quả của việc thức đêm chăm con, nhưng rồi kinh nguyệt chậm gần hai tuần. Mình lén thử que một mình, tay run rẩy cầm lấy que thử, rồi ánh mắt dán chặt vào vạch thứ hai hiện lên rõ mồn một. Lúc đó, tim mình đập rộn ràng không thể kiềm chế, một cảm giác khó tin và tràn đầy hy vọng trào dâng.

Mình ngồi bệt xuống nền nhà, nước mắt lăn dài trên má, không biết mình nên khóc hay cười. Những tháng ngày đợi chờ, những thất vọng từng tháng dường như tan biến hết trong khoảnh khắc đó. Khi Hoàng về nhà thấy mình ôm que thử trong nước mắt, anh ngỡ ngàng và lo lắng không biết chuyện gì xảy ra. Khi biết sự thật, anh ôm chặt lấy mình, giọng nghẹn ngào: "Thật hả em? Thật sao?" Nỗi niềm bao năm dồn nén trong anh bỗng vỡ òa, không nói thành lời.

Ngày đi siêu âm, nghe tiếng tim thai bé nhỏ đập trong phòng khám, cả hai vợ chồng như ngồi bất động, lòng đầy xúc động và hy vọng. Bác sĩ mỉm cười, bảo thai nhi khoảng tám tuần tuổi và hoàn toàn khỏe mạnh. Mình nhìn sang Hoàng, anh nắm tay mình chặt hơn, mắt đỏ hoe rưng rưng niềm hạnh phúc.

Mình không thể diễn tả hết niềm vui khi trở về nhà, nhìn thấy Bảo An ngủ ngon lành trong vòng tay mẹ chồng. Cả ngôi nhà nhỏ bừng sáng bởi những tiếng cười trẻ thơ và niềm hy vọng mới mẻ đang trỗi dậy trong lòng. Bảo An như chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa hạnh phúc tưởng chừng đã đóng chặt suốt bảy năm.

Nhưng không chỉ có thế, mình cũng nhận ra một điều kỳ diệu khác – chính tình yêu và sự kiên nhẫn đã biến những khó khăn thành phép màu. Mình không biết đó là định mệnh hay sự trả giá cho những tháng năm gian truân, nhưng mình tin rằng khi ta cho đi một cách vô điều kiện, cuộc sống sẽ trao lại điều kỳ diệu.

Bây giờ, ngôi nhà nhỏ của chúng mình luôn vang vọng tiếng cười của hai đứa con – một là bé Bảo An, được trời đất gửi gắm, và một là bé con trong bụng mình, đứa con thực sự từ tâm hồn và tình yêu. Hai phép màu lớn nhất đời mình, là niềm hạnh phúc trọn vẹn mà mình chưa từng dám mơ tới trước đây.

Có những ngày, khi ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mình vẫn không thể tin được rằng mình đã vượt qua những ngày tháng u ám, đau khổ để có được khoảnh khắc bình yên này. Tình yêu và niềm tin, như những hạt giống gieo trồng trong lòng, cuối cùng cũng đã nảy mầm và đơm hoa kết trái. Và mình biết, dù tương lai có ra sao, chỉ cần có gia đình bên cạnh, thì hạnh phúc sẽ luôn là điều có thật và vĩnh cửu.