Min menu

Pages

Vợ con gặp t/ai n/ạn ngu/y kị/ch suốt hai ngày, chồng không h/ề hay biết vì đang mải du lịch với nh/ân tì/nh, t/ắt máy để tránh bị làm ph//iền...

 Tôi và cô ấy lớn lên cùng nhau trong một con hẻm nhỏ, nơi từng bước chân, từng tiếng cười đều đọng lại thành kỷ niệm. Từ những lần tranh giành viên kẹo, đến những chiều mưa rủ nhau chạy trốn dưới mái hiên, tuổi thơ của tôi luôn có bóng dáng cô bên cạnh. Chúng tôi gọi nhau là bạn thân, nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi luôn biết, tôi yêu cô từ lúc nào không hay.

Tình yêu bắt đầu từ ánh nhìn e ấp ngày đầu trung học, khi cô đứng dưới hàng phượng đỏ, tay nắm tà áo dài trắng, mắt cười rạng rỡ. Những năm tháng sau đó là chuỗi ngày thanh xuân đẹp đẽ, chúng tôi cùng nhau vượt qua từng kỳ thi, từng mùa lễ hội. Khi đậu đại học, tôi không ngần ngại thổ lộ, cô chỉ cười khẽ, gật đầu. Thế là chúng tôi yêu nhau, một tình yêu đầy trong trẻo và tin tưởng.



Ra trường, chẳng cần đắn đo, tôi cầu hôn. Đám cưới diễn ra trong tiếng cười và nước mắt hạnh phúc. Ai cũng ngưỡng mộ chuyện tình của chúng tôi, bảo rằng đó là kết thúc cổ tích giữa đời thật. Tôi tin vào điều đó, và cô cũng vậy. Bởi vì chúng tôi yêu nhau lâu, hiểu nhau sâu và chưa bao giờ làm tổn thương đối phương.

Vợ tôi là người phụ nữ khiến ai gặp cũng quý: gương mặt thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng và cách cư xử khiến lòng người dịu lại. Cô chăm sóc tổ ấm bằng tất cả sự tận tụy. Tôi đi làm, cô ở nhà dọn dẹp, nấu nướng, và luôn để lại những dòng nhắn nhỏ dán trên gương: “Chúc chồng yêu một ngày tốt lành.”

Mẹ tôi, một người phụ nữ từng trải, thường xuyên dặn dò cô chuyện sinh con. Mỗi lần như thế, tôi chỉ biết ôm vợ, cười trấn an: “Con chỉ cần có em là đủ.” Nhưng mẹ vẫn lắc đầu, nói rằng cuộc đời lắm cạm bẫy, có con rồi đàn ông mới biết lùi bước. Cô nghe lời, dừng lại ước mơ sống vài năm tự do để bước vào thiên chức làm mẹ.

Thai kỳ đến nhanh chóng. Những tháng đầu, cô ốm nghén dữ dội, nhưng không hề than vãn. Cô chỉ sợ tôi lo lắng. Dù cơ thể biến đổi, gương mặt phúng phính, dáng đi nặng nề, cô vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng khi thấy tôi trở về. Cô nói chỉ cần tôi vui là cô có thể chịu đựng tất cả.

Ngày cô vào phòng mổ, bàn tay cô siết chặt tay tôi. Giọt nước mắt lăn dài khi nghe tiếng con trai cất tiếng khóc đầu tiên. Cô yếu ớt mỉm cười, còn tôi cảm thấy thế giới như đang nở hoa. Nhưng tôi không biết, đó là khởi đầu cho một kết thúc chênh vênh.

Sáu tháng sau sinh, vợ tôi vẫn chưa lấy lại vóc dáng. Mẹ tôi luôn tẩm bổ: “Phải ăn nhiều để có sữa cho cháu.” Bụng cô rạn nứt, dáng người thô kệch, ánh mắt cô mỗi lần nhìn vào gương đều lặng đi. Khi gần gũi, tôi không thể giấu được sự hờ hững. Cô nhận ra, giọng nhỏ như gió thoảng: “Em sẽ đi tập lại… nhưng mẹ bảo phải giữ sữa đến hai tuổi rưỡi. Em cũng tự ti lắm…”

Tôi quay mặt, không đáp. Đêm đó, chúng tôi nằm quay lưng lại nhau. Lần đầu tiên giữa chúng tôi có một bức tường vô hình, dày đặc đến nghẹt thở.

Ở công ty, tôi quen một đồng nghiệp mới. Cô gái ấy trẻ trung, linh hoạt, và có nụ cười hao hao vợ tôi của những năm thanh xuân. Tôi không cố tình, nhưng từng ánh nhìn, từng lời nói của cô ấy như cào xé lớp vỏ đạo đức trong tôi. Tôi chống cự. Nhưng lòng đã rạn, thì dễ gì còn nguyên vẹn.

Chúng tôi bắt đầu từ những lần uống cà phê lén lút, rồi những cái nắm tay bất chợt. Một lần trượt, là cả đời lao dốc. Tôi bước chân vào mối quan hệ ấy như một kẻ mộng du, biết sai nhưng không thể dừng lại. Cô gái kia nói: “Em biết anh có gia đình. Em không cần danh phận, chỉ cần có anh.”

Tôi sống hai mặt, về nhà đóng vai người chồng mẫu mực, ra ngoài lại là kẻ say mê bên nhân tình. Có lúc nhìn vợ thức trắng đêm ru con, tôi thấy tim mình chùng xuống. Nhưng chỉ cần một cuộc hẹn với người kia, mọi cảm xúc tội lỗi lại bị xóa sạch.

Vợ tôi bắt đầu thay đổi. Cô đi tập, chăm chút lại vẻ ngoài. Nhưng ánh mắt cô không còn trong trẻo. Cô mệt mỏi, đôi khi nhìn tôi như đang tìm một lời giải đáp. Tôi tránh né ánh nhìn ấy. Vì tôi sợ. Tôi sợ cô biết rằng trái tim tôi không còn ở nhà nữa.

Công ty tổ chức du lịch 5 ngày. Tôi nói dối đi công tác theo đoàn, nhưng thực ra là hẹn người kia du lịch riêng. Vợ tôi không nghi ngờ, còn giúp tôi sắp hành lý, dặn dò từng chi tiết nhỏ. Cô nói sẽ đưa con về ngoại để tôi yên tâm.

Tôi ra sân bay, tắt điện thoại, lòng tràn ngập hồi hộp như một thằng nhóc trốn nhà. Tới nơi, chúng tôi thuê một villa riêng. Đêm đầu tiên, tôi đã quên tất cả: vợ, con, trách nhiệm. Chúng tôi như một cặp đôi hạnh phúc, sống trong bong bóng mộng mị.

Nhưng ngày thứ ba, tôi chợt giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Linh cảm bất an khiến tôi bật điện thoại. Hàng trăm cuộc gọi nhỡ, hàng ngàn tin nhắn. Tôi lặng người. Tin đầu tiên khiến máu tôi như đông cứng: “Vợ con mày bị tai nạn rồi, gọi lại ngay!”

Tôi run rẩy gọi về. Giọng mẹ tôi nấc nghẹn: “Con ơi… vợ con… cháu nội mẹ… không còn nữa rồi…”

Tôi gào lên như dã thú, quỵ ngã ngay giữa phòng. Người tình hoảng sợ chạy đến, nhưng tôi gạt tay cô ấy ra. Tôi lao ra sân bay như một kẻ điên. Chuyến bay trở về trở thành địa ngục, từng phút trôi qua như thiêu đốt.

Về đến nhà, tôi thấy linh cữu đặt giữa phòng khách. Di ảnh vợ tôi là nụ cười hiền như mọi ngày. Tôi quỳ sụp xuống, nước mắt tuôn trào. Nhưng mẹ tôi lao đến, gào lên: “Cút đi! Mày không có tư cách khóc trước mặt con tao!”

Cả làng, cả họ đều biết chuyện. Tôi là kẻ phản bội. Là người đàn ông đã giết chết niềm tin, giết chết cả gia đình bằng sự ích kỷ của mình. Tôi quỳ lạy, xin lỗi, khóc đến cạn khô. Nhưng không ai tha thứ. Không ai còn tin vào một lời từ tôi.

Sau tang lễ, tôi sống trong căn nhà như hoang phế. Mỗi đêm, tôi thấy vợ ôm con đứng ngoài cửa, ánh mắt đầy trách móc và buồn bã. Tôi bật dậy, gào khóc, tự đấm vào ngực, mong một lần tỉnh lại sẽ thấy mọi thứ chỉ là ác mộng.

Nhưng không. Mọi thứ đã quá muộn. Tôi đánh mất người phụ nữ tôi từng thề sẽ bảo vệ, đánh mất đứa con chưa từng kịp gọi tôi là người hùng.

Giá như tôi đủ mạnh mẽ để từ chối cám dỗ. Giá như tôi yêu cô đúng lúc, đúng cách. Giá như tôi nhận ra, người phụ nữ tuyệt vời ấy đã hy sinh tất cả vì tôi…

Nhưng đời này, không có "giá như". Chỉ còn lại sự trống rỗng và giày vò đến tàn hơi...