Min menu

Pages

Vợ con gặp t/ai n/ạn mấ/t hai ngày, chồng không hay biết vì m/ải m/ê đưa nh/ân t/ình đi du lịch, tắt điện thoại để tránh bị làm ph/iền...

 Tôi và cô ấy là đôi bạn thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau qua những ngày thơ dại. Mối tình bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên ở ngưỡng cửa trung học và lớn dần theo năm tháng. Khi tốt nghiệp đại học, cả hai chẳng chần chừ, tay trong tay bước vào lễ đường trong tiếng chúc tụng hân hoan. Ai cũng tin rằng chúng tôi sẽ hạnh phúc viên mãn, bởi vì yêu nhau lâu, hiểu nhau nhiều và luôn biết nhường nhịn.

Vợ tôi là mẫu phụ nữ lý tưởng: xinh xắn, dịu dàng, nết na lại đảm đang. Tôi đi làm, cô ấy chăm sóc nhà cửa, vun vén từng chút cho tổ ấm nhỏ. Cuộc sống của chúng tôi như một giấc mơ bình yên, khiến nhiều cặp đôi ngưỡng mộ. Mẹ tôi vốn kỹ tính, thương con trai nên không khỏi lo lắng. Bà thường nói với vợ tôi:



– Con à, có bầu sớm đi, để giữ chân chồng. Đàn ông yêu vợ mấy cũng dễ đổi thay. Có con rồi, họ mới muốn về nhà.

Tôi đã cười xòa, nắm tay vợ mà nói:

– Mẹ yên tâm đi. Con mà hư thì chắc chẳng ai tử tế nữa. Con chỉ yêu mình vợ con thôi.

Mẹ tôi vẫn lắc đầu:

– Trên đời này có mấy ai giữ mình mãi được đâu. Bên ngoài cạm bẫy nhiều lắm con ạ.

Nghe lời mẹ, vợ tôi dẹp bỏ ý định kế hoạch hai năm để tận hưởng cuộc sống vợ chồng son. Cô ấy có thai, mang trong mình một bé trai kháu khỉnh. Mẹ tôi vui ra mặt, chăm sóc con dâu từng bữa ăn, giấc ngủ. Cả nhà ai cũng mừng rỡ, đặc biệt là bà nội tương lai.

Thai kỳ không dễ dàng. Vợ tôi tăng hơn 20kg, mặt tròn trĩnh, tay chân nặng nề, dáng đi lặc lè. Nhưng cô ấy chẳng than vãn một lời, luôn nở nụ cười khi nhìn thấy tôi về đến nhà. Cô ấy chỉ bảo:

– Em cố gắng vì con, vì anh. Chỉ cần anh thấy vui là được.

Ngày lên bàn mổ, cô ấy nắm tay tôi run run. Con trai chào đời khỏe mạnh, nặng gần 4 cân. Cả nhà vỡ òa hạnh phúc. Nhưng cũng từ đó, mọi thứ dần thay đổi. Vợ tôi vẫn tiếp tục được mẹ tôi tẩm bổ, bà luôn nói:

– Ăn vào cho có sữa, con bú mới khỏe. Gầy đi mất sữa lại tội thằng bé.

Sau 6 tháng sinh, cơ thể vợ tôi vẫn còn phì nhiêu. Bụng chằng chịt vết rạn, dáng người thô kệch. Lần đầu hai vợ chồng gần gũi trở lại, tôi gần như không thể tiếp tục. Cô ấy thấy ánh mắt tôi chán nản, buồn rầu nói:

– Em định đi tập gym nhưng mẹ bảo phải giữ sữa cho con bú tới hai tuổi rưỡi. Em… cũng thấy tự ti lắm.

Tôi không nói gì, chỉ quay mặt sang bên kia giường. Sự im lặng ấy như một vết rạn đầu tiên trong trái tim tôi. Vài tháng sau, ở công ty, tôi quen một cô đồng nghiệp mới. Cô ấy có vóc dáng thon gọn, khuôn mặt hao hao vợ tôi hồi còn trẻ. Sự dịu dàng và nhiệt tình của cô ấy khiến tôi rung động.

Ban đầu, tôi thấy mình có lỗi. Tôi lảng tránh. Nhưng càng cố xa, tôi càng bị cuốn vào. Chúng tôi bắt đầu những buổi cà phê sau giờ làm, những cái chạm tay vô tình. Rồi mọi thứ vượt quá giới hạn. Cô ấy biết tôi đã có gia đình nhưng vẫn chấp nhận:

– Em không cần danh phận, chỉ cần có anh là đủ.

Tôi sống hai mặt suốt hơn một năm. Vợ tôi vẫn không hề hay biết. Cô ấy bận rộn chăm con, tằn tiện từng đồng để mua bỉm, mua sữa. Có lúc tôi nhìn cô ấy lóng ngóng giặt quần áo, mồ hôi ướt đẫm, tự dưng thấy thương. Nhưng cảm giác ấy trôi qua nhanh, vì mỗi lần gặp người kia, tôi lại như sống lại những tháng ngày tươi đẹp thời chưa cưới.

Khi con trai tròn hai tuổi, vợ tôi bắt đầu đi tập lại. Cô ấy gầy hơn, tươi tắn hơn nhưng không còn là hình bóng tôi từng nhớ. Quan trọng hơn là trái tim tôi lúc đó không còn nguyên vẹn. Nó đã nghiêng hẳn về phía người thứ ba.

Rồi công ty tôi tổ chức đi du lịch 5 ngày. Tôi nói dối vợ rằng đi theo đoàn, nhưng thật ra là hẹn người tình đi riêng. Cô ấy còn soạn đồ giúp tôi, dặn dò từng chiếc áo, từng viên thuốc dự phòng. Cô ấy còn nói sẽ đưa con về ngoại để tôi yên tâm vui chơi.

Tôi ra sân bay, tắt điện thoại. Tự nhủ rằng sẽ viện cớ công ty quy định tắt máy để nghỉ ngơi. Người tình đi trước một chuyến bay, tôi đi sau. Tới nơi, chúng tôi thuê riêng một villa, tách biệt với đoàn.

Chúng tôi trải qua những ngày như vợ chồng thật sự: dạo biển, ăn tối dưới ánh nến, trao nhau những lời ngọt ngào. Tôi quên hết mọi thứ. Quên mình có vợ. Quên cả con trai bé bỏng. Cho đến khi…

Ngày thứ ba, tôi bật điện thoại vì linh cảm bất an. Màn hình hiện lên hàng trăm cuộc gọi nhỡ, hàng nghìn tin nhắn. Tim tôi như ngừng đập. Đôi chân rã rời. Mắt tối sầm. Tôi bấm vào tin nhắn đầu tiên: “Vợ con mày bị tai nạn rồi, gọi lại ngay!”

Tôi lảo đảo, run rẩy gọi về. Giọng mẹ tôi khản đặc, khóc như điên:

– Con ơi, vợ con… cháu nội mẹ… không còn nữa rồi!

Tôi ngã gục. Người tình hoảng sợ đỡ lấy tôi. Nhưng tôi gạt phăng ra, lao vội ra sân bay. Chuyến bay về là chuyến dài nhất cuộc đời tôi. Tôi khóc cạn nước mắt, tự đấm vào ngực mình không ngừng.

Về tới nhà, linh cữu đã đặt giữa phòng khách. Di ảnh vợ tôi cười hiền như ngày nào, mà lòng tôi tan nát. Tôi lao đến quỳ trước bàn thờ thì mẹ tôi hét lên:

– Mày cút đi! Không có tư cách khóc trước mặt con tao!

Cả họ, cả làng đều biết tôi đã phản bội. Tôi là kẻ vong ân. Tôi là tội đồ khiến vợ con mình ra đi mà không có một lời tạm biệt. Tôi cố giải thích, khóc van xin, nhưng chẳng ai buồn nghe.

Sau tang lễ, tôi sống như cái xác không hồn. Mỗi đêm là một cơn ác mộng. Tôi thấy vợ tôi ôm con đứng trước cửa, nhìn tôi bằng ánh mắt uất nghẹn. Tôi tỉnh dậy, úp mặt vào tay, gào lên nức nở.

Giá như tôi đừng phản bội. Giá như tôi ở nhà hôm ấy. Giá như tôi yêu vợ đúng cách, đúng lúc. Có lẽ, tôi đã không mất tất cả…

Nhưng đời này, không có hai chữ “giá như”.

Chỉ còn lại sự giày vò, và nỗi cô độc chẳng bao giờ nguôi…