Min menu

Pages

Tuấn ngồi đối diện Linh bên mâm cơm, ánh mắt l/ạnh như b/ăng nhưng giọng nói vẫn điềm đạm: “Anh sẽ không l/y h/ôn. Nhưng từ giờ, em chỉ là người d/ưng cùng sống dưới một mái nhà.” Linh siế/t ch/ặt chiếc thìa trong tay, c/ố ngăn tiếng th/ở g/ấp. Cô đã nghĩ đến những lời trá/ch m/óc, thậm chí là một cuộc c/ãi v/ã n/ảy l/ửa — nhưng không ngờ, anh lại chọn cách tổ/n th/ương cô theo một kiểu â/m th/ầm mà t/àn nh/ẫn hơn cả l/y hô/n....

 Tuấn ngồi đối diện Linh bên mâm cơm, ánh mắt lạnh như băng nhưng giọng nói vẫn điềm đạm: "Anh sẽ không ly hôn. Nhưng từ giờ, em chỉ là người dưng cùng sống dưới một mái nhà." Linh siết chặt chiếc thìa trong tay, cố ngăn tiếng thở gấp. Cô đã nghĩ đến những lời trách móc, thậm chí là một cuộc cãi vã nảy lửa — nhưng không ngờ, anh lại chọn cách tổn thương cô theo một kiểu âm thầm mà tàn nhẫn hơn cả ly hôn.

Căn phòng như đóng băng. Không ai nói thêm gì. Chỉ có tiếng muỗng chạm nhẹ vào bát, vang lên khô khốc như từng mảnh vỡ rơi trên nền đá. Linh cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, như có ai đó vừa đặt một tảng đá lên trái tim cô, khiến mỗi nhịp đập đều đau nhói.



Cô lặng lẽ đứng dậy, bước vào phòng ngủ, cánh cửa khép lại không một tiếng động. Trong bóng tối mờ mờ, Linh ngồi xuống bên mép giường, tay run rẩy tháo từng chiếc khuy áo như thể đó là lần cuối cùng cô còn được làm điều gì đó quen thuộc trong căn nhà này. Cô không khóc. Nước mắt đã cạn từ những đêm chờ anh trở về trong vô vọng.

Tuấn từng là người đàn ông dịu dàng. Cô vẫn nhớ những buổi chiều anh chờ cô trước cổng trường, đôi mắt ánh lên nụ cười khi thấy cô bước ra. Họ đã từng yêu nhau cuồng nhiệt, từng thề nguyện sẽ không bao giờ buông tay. Nhưng tất cả đã thay đổi kể từ ngày anh bắt đầu về trễ, ánh mắt lơ đãng, những lời nói trở nên ít dần, và im lặng bắt đầu phủ đầy từng góc nhà.

Linh biết có điều gì đó đã chết trong anh, và có lẽ trong cô nữa. Nhưng cô vẫn cố níu kéo, dù chỉ bằng một sợi tơ mong manh. Cô đã thử mọi cách: nấu những món anh thích, để lại những lời nhắn dịu dàng, thậm chí lặng lẽ chịu đựng những đêm anh không về. Cô tưởng tình yêu có thể chữa lành mọi thứ, nhưng hoá ra không phải.

Một tuần sau, Linh nhận được một phong thư giấu trong ngăn kéo tủ áo của Tuấn. Là thư tay, viết vội bằng nét chữ quen thuộc của anh. "Anh xin lỗi. Anh không xứng với em. Nhưng anh không đủ can đảm để rời đi. Anh hy vọng em sẽ ghét anh, để dễ buông hơn."

Linh đọc đi đọc lại đến mười lần, mỗi lần lại cảm thấy nghẹn hơn trong cổ họng. Thì ra, sự im lặng của anh không phải vì ghét bỏ, mà vì sợ hãi. Nhưng sợ điều gì? Sợ mất cô, hay sợ đối diện với chính mình?

Cô bắt đầu quan sát anh nhiều hơn. Thấy đôi mắt anh mệt mỏi, thấy đôi vai anh nặng trĩu như đang mang gánh nặng vô hình. Có những đêm anh đứng thật lâu ngoài ban công, tay cầm điếu thuốc chưa châm lửa. Như thể đang tự trừng phạt bản thân.

Một buổi tối, Linh lấy hết can đảm bước ra, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có đang giấu em điều gì không?" Tuấn giật mình, đôi mắt sẫm lại. Anh không trả lời. Chỉ bước qua cô, vào phòng, để lại mùi thuốc lá chưa cháy thoảng trong không khí.

Ngày hôm sau, cô tìm thấy trong vali anh một xấp hồ sơ bệnh án. Ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Cô gục xuống sàn, run rẩy mở từng trang, từng chỉ số, từng ngày tháng khám bệnh. Mọi thứ như một cú đấm thẳng vào ngực.

Cô hiểu. Hiểu vì sao anh thay đổi. Hiểu vì sao anh đẩy cô ra, giữ khoảng cách lạnh lùng. Anh muốn cô căm ghét anh, để khi anh ra đi, cô sẽ bớt đau hơn. Nhưng cô không thể ghét. Cô chỉ thấy đau. Một nỗi đau sâu đến tận xương tuỷ.

Đêm đó, cô vào phòng anh, ôm lấy anh từ phía sau. Lần đầu tiên sau bao tháng, anh không đẩy cô ra. Họ ngồi trong im lặng rất lâu, rồi anh bật khóc. Lần đầu tiên, người đàn ông mạnh mẽ ấy khóc trong vòng tay cô. Anh thì thầm: "Anh sợ em sẽ đau khổ. Anh sợ nhìn em tuyệt vọng." Cô siết chặt vòng tay: "Chúng ta sẽ cùng đi qua nỗi đau này."

Từ hôm đó, họ bắt đầu lại. Cô cùng anh đến bệnh viện, cùng anh chống chọi từng cơn đau, từng đợt điều trị. Họ trồng lại cây hoa lan trước sân nhà, cái cây đã từng khô héo suốt mùa đông vừa qua. Họ nấu ăn cùng nhau, đọc sách cùng nhau, kể cho nhau nghe những ký ức đã ngủ quên.

Mùa xuân năm sau, kỳ tích xảy ra. Tuấn đáp ứng tốt với phác đồ điều trị mới từ Nhật Bản, khối u teo lại. Bác sĩ gọi đó là hy vọng nhỏ giữa đêm tối, còn Linh gọi đó là phép màu của tình yêu.

Một buổi chiều, họ ngồi bên nhau, nhìn ánh hoàng hôn rơi xuống hiên nhà. Tuấn quay sang, nắm lấy tay cô: "Cảm ơn em đã không bỏ anh." Linh mỉm cười, nước mắt long lanh trong mắt: "Em chỉ đang làm điều mà tình yêu thật sự nên làm."

Và từ đó, họ không còn là người dưng sống chung một mái nhà. Họ là hai người đã bước qua bóng tối, nắm chặt tay nhau đi tiếp, với trái tim đầy vết xước — nhưng chưa bao giờ ngừng yêu.