Min menu

Pages

Mẹ chồng trá/ch mó/c tôi vì không sinh được con trai, rồi kiê/n quy/ết đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi không ph/ản khá/ng, lặng lẽ dắt theo ba cô con gái rời đi. Nhưng sáng hôm sau, một trong các con mở vali lấy ra thứ khiến tôi c/hết lặ/ng...

 Tôi bước vào nhà mẹ chồng giữa một buổi chiều u ám. Những tia nắng cuối ngày bị nuốt chửng bởi mây xám, khiến cả gian nhà như chìm trong bóng tối dày đặc. Tivi vẫn bật, nhưng âm thanh như bị hút sạch khỏi không gian. Bà mẹ chồng ngồi trên ghế sofa, mắt lạnh lùng quét qua người tôi, từng vết nhăn trên trán hằn sâu bởi sự cay nghiệt. Tim tôi đập loạn, hai tay ướt đẫm mồ hôi. Không khí như bị ép chặt, nghẹt thở đến từng tế bào.

Bất ngờ, bà quát lớn: "Cô làm gì mà mãi không sinh được con trai? Nhà này cần có người nối dõi! Cô không làm được thì..." Câu nói bỏ lửng như lưỡi dao găm vào tim. Tôi mím chặt môi, cố gắng kìm nén cơn giận lẫn nỗi tủi nhục đang trào dâng. Tôi biết, nói thêm cũng vô nghĩa. Bà không cần lý do, bà chỉ cần một đứa cháu trai.



Tôi cúi đầu, nước mắt chực rơi. Trái tim quặn thắt như bị bóp nghẹt từng nhịp. Tôi từng nghĩ mình là người vợ, người mẹ đủ tốt. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ: vô dụng. Tôi thở ra một tiếng thật sâu, rồi bất ngờ nở một nụ cười. Không phải nụ cười yếu đuối, mà là nụ cười của một người đàn bà hiểu ra điều gì đó. Tôi lặng lẽ vào phòng, thu dọn đồ đạc và ba đứa con gái nhỏ. Quyết định ấy đến không từ từ, nhưng đủ mạnh mẽ để thay đổi cả cuộc đời.

Chúng tôi rời đi trong im lặng. Căn trọ cuối hẻm nghèo là điểm dừng chân mới. Tường bong tróc, sàn gạch nứt, nhưng ba con gái tôi chạy nhảy khắp nơi, cười vang như chưa từng biết đến tổn thương. Tôi đứng giữa căn phòng nhỏ, lòng nghẹn ngào. Những thiên thần nhỏ ấy chính là lý do tôi không thể gục ngã.

Những ngày đầu là chuỗi mỏi mệt. Tôi dậy từ sớm, nấu cơm, chuẩn bị cho con đi học, rồi chạy vội ra chợ kiếm việc làm. Không ai biết tôi từng là con dâu nhà khá giả. Tôi cũng không muốn nhắc đến. Mỗi lần con út hỏi: “Mẹ ơi, nhà mình ở đây mãi sao?”, tôi chỉ ôm con vào lòng, thì thầm: “Ừ, đây là nhà của chúng ta, miễn là có nhau.”

Tôi bắt đầu nhận may vá tại nhà. Ban ngày chợ búa, tối về cặm cụi bên máy may. Có hôm thức tới hai giờ sáng, vai đau ê ẩm, mắt nhòe nước. Nhưng mỗi lần nhìn ba đứa con say giấc, tôi lại thấy lòng mình ấm áp. Hạnh phúc thật sự, hóa ra đơn giản như thế.

Một đêm, khi đang dọn dẹp bàn học cũ kỹ, con út Linh bước tới, rụt rè nắm lấy tay tôi. Con bé thì thầm: "Mẹ ơi, con có cái này cho mẹ..." Tôi ngạc nhiên nhìn con, rồi thấy bé cẩn thận mở vali, lôi ra một quyển sổ nhỏ màu xanh ngọc, giấy đã cũ, mép cong queo. Linh đưa cho tôi, ánh mắt chan chứa yêu thương.

Tôi run run lật sổ. Những dòng chữ nguệch ngoạc hiện ra: "Mẹ là mẹ tuyệt nhất. Con không cần anh trai, con chỉ cần mẹ. Mẹ là người hùng của con." Trái tim tôi như vỡ òa. Tôi ôm con bé vào lòng, nước mắt rơi ướt quyển sổ. Trong giây phút ấy, tôi biết mình không hề đơn độc.

Tôi ngồi bên cửa sổ suốt đêm, lòng nhẹ tênh. Bỗng nhận ra: tôi không cần chứng minh điều gì cả. Tôi chỉ cần sống xứng đáng với tình yêu của các con. Sáng hôm sau, tôi quyết định trở lại nhà chồng, không phải để xin lỗi, mà để nói lời thật lòng, một lần cuối cùng.

Ba đứa trẻ nắm tay nhau theo tôi, ánh mắt lấp lánh. Tôi bước qua cổng lớn, đối diện mẹ chồng đang đứng đợi. Bà vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt dường như đã bớt đi phần khắt khe. Tôi không nói gì, chỉ bảo Linh đưa quyển sổ nhỏ ra. Bà đón lấy, tay run run.

Khi bà đọc xong, cả khoảng sân như lặng đi. Mắt bà ngấn nước, giọng khàn đặc: “Bà... xin lỗi. Bà đã sai... sai vì không hiểu hết được yêu thương.” Tôi đứng yên, không trách móc, không nói thêm lời nào. Chỉ có ba đứa con gái chạy tới ôm lấy bà, như thể chưa từng có khoảng cách nào giữa chúng.

Từ ngày hôm đó, cuộc sống bắt đầu thay đổi. Mẹ chồng tôi không còn nhắc đến chuyện cháu trai. Bà dạy cháu làm bánh, đưa đi học, thỉnh thoảng ôm chúng vào lòng mà cười. Làng xóm vẫn có người xì xào, nhưng bà thường bảo: "Cháu gái hay trai cũng là cháu. Nhìn tụi nhỏ ngoan hiền mà thương!"

Tôi tìm được công việc trợ giảng tại trung tâm ngoại ngữ gần nhà. Ban đầu chỉ là bán thời gian, nhưng sau vài tháng, tôi được mời dạy chính thức. Cuộc sống tuy không giàu, nhưng ổn định. Bữa cơm mỗi tối đầy ắp tiếng cười. Mẹ chồng cũng đề nghị mở lớp học thêm tại gia. Tôi không ngờ, có ngày hai người phụ nữ từng không thể nhìn mặt nhau lại cùng nhau vun đắp tương lai.

Một sáng thu dịu dàng, mẹ chồng đặt lên bàn chiếc bánh kem nhỏ. Ba cây nến cắm giữa, xung quanh là hình vẽ ngộ nghĩnh. Bà mỉm cười: "Chúc mừng ba thiên thần của bà. Hôm nay là ngày bà biết mình đã sai, nhưng cũng là ngày bà cảm ơn vì có các con."

Tôi nghẹn ngào nhìn bà, lòng đầy biết ơn. Không có điều gì là muộn màng nếu người ta còn có thể thay đổi. Và hơn hết, tình yêu không đến từ những đòi hỏi. Nó đến từ sự cảm nhận – chân thật, giản dị – như ba đứa con gái tôi, như trái tim tôi sau những bão giông.