Min menu

Pages

Mẹ chồng m/ắng tôi không s/inh được con trai, đòi đ/uổi ra khỏi nhà. Tôi i/m lặ/ng, dắt theo ba cô con gái rời đi. Không ngờ, hôm sau con bé mở vali lấy ra một thứ khiến tôi s/ững s/ờ...

 Tôi bước vào nhà mẹ chồng giữa một buổi chiều ảm đạm. Không khí trong phòng khách như đông đặc, tiếng tivi câm lặng, bóng đổ dài trên sàn gạch. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, từng đường nhăn hằn trên trán như minh chứng cho sự thất vọng triền miên. Tôi đứng im, tim nặng trĩu từng phút giây, cảm giác dường như cả căn phòng đang quay cuồng xung quanh, in sâu vào từng hơi thở.

Bà mẹ chồng bất ngờ quát lên: “Cô làm sao mà mãi chẳng đẻ được con trai? Nhà này cần có người nối dõi, cô không làm được thì…”. Tôi cố gắng không ôm chầm lấy nước mắt, ra sức nhẫn nhịn trước câu nói như tiếng sét ngang tai. Tôi biết mình không thể chen vào bất kỳ lời giải thích nào, bởi khi cơn giận đã nhồi nhét bao nhiêu tháng ngày, mọi lý luận đều vô nghĩa.



Nước mắt lưng tròng, tôi cúi đầu nhìn xuống sàn xiêu vẹo, lắng nghe trái tim như bị bóp nghẹt. Có phải mình đã sai, khi không thể sinh được con trai theo ý nguyện nhà chồng? Rồi chợt mỉm cười – nụ cười của người đàn bà kiên cường, không cúi mình trước tiếng la hét của định kiến. Tôi không nói gì, chỉ thu dọn đồ đạc của mình và ba đứa con gái. Đó là khoảnh khắc quyết định, khi tôi buông bỏ quyền lực vô hình, bắt đầu cuộc hành trình mới.

Ngôi nhà ấm áp tạm thời của chúng tôi là một căn trọ nhỏ cuối hẻm. Không tiền đặt cọc cao, không tiện nghi, nhưng chứa đựng tình thương đủ đầy. Mỗi khi nhìn ánh mắt hồn nhiên của con gái, lòng tôi lại tươi sáng hơn. Tôi tự nhủ: "Mình còn có ba thiên thần nhỏ, chuyện không có con trai đâu quan trọng đến vậy."

Nhưng cuộc sống mới không hề dễ dàng. Ngày đầu tiên vào chợ mua thức ăn, tôi run rẩy giấu đi tấm vé thuê trọ trong túi. Tôi không muốn ai biết mình đã rời bỏ chồng, rời xa quê ngoại. Con gái út mãi miệng hỏi: “Mẹ, chúng ta sẽ sống ở đây mãi đúng không?”. Tôi ôm con vào lòng, thì thầm: “Đúng rồi, con yêu. Mẹ sẽ làm mọi thứ để hai mẹ con mình hạnh phúc.” Rồi hai đứa chị vội ào vào kéo tay tôi, giọng reo vang như từng gió xuân mới.

Cả buổi sáng trôi qua trong nhọc nhằn. Tôi đi chợ, nấu cơm, còn phải dạy con học và chuẩn bị bữa trưa. Bữa cơm chiều chỉ mấy món giản dị: canh bí, cá kho mặn, rau luộc. Nhưng tôi hài lòng nhìn ba đứa ăn ngon lành, không màng đến quà cáp từ nhà chồng. Trong lòng khẽ thở sâu như người trúng tim giải thoát.

Đêm đầu tiên, khi các con đã chìm vào giấc ngủ, tôi ngồi bên bàn học cũ. Ánh đèn vàng leo lét chiếu lên gương mặt đẫm mồ hôi. Tâm trí tôi quay cuồng: sáng mai đi kiếm thêm việc sao cho đủ trang trải, học thêm nghề may hay mở một tiệm nhỏ… Rồi tôi bất chợt nhìn lại bức ảnh cưới – nụ cười rạng rỡ ngày nào giữa con đường rực nắng. Tôi tự hỏi: cuộc sống có đủ dũng cảm để tôi vượt qua mọi định kiến?

Đang nghĩ vẩn vơ, con út tên Linh nhẹ nhàng bò dậy, bước tới. Cháu lắp bắp: “Mẹ ơi, con muốn nói với mẹ…”. Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lòng như lửa cháy. Con bé run run, rồi đưa tay vào vali – vali chúng tôi mới mang theo hôm mới từ bỏ nhà chồng. Linh rút ra một quyển sổ nhỏ, bìa màu xanh ngọc, mép giấy đã sờn. Tôi sững sờ nhìn con – không biết cháu đã chuẩn bị từ bao giờ.

Linh e dè nói: “Con viết cho mẹ…”. Trên gương mặt nhỏ nhắn là ánh mắt rực lên ngời, vừa ngại, vừa quyết tâm. Tôi mím môi, lòng rưng rưng. Mở sổ ra, phía bên trong là những nét chữ nguệch ngoạc, chân thành: "Mẹ là mẹ tuyệt nhất. Con không cần anh chị em trai, vì con có mẹ. Con yêu ba chị em mình." Tôi đứng hình. Nước mắt rơi ướt nhèm cả trang giấy.

Cả đêm hôm đó tôi không thể ngủ. Tôi ôm quyển sổ vào lòng, cảm nhận tình yêu thương bình dị nhưng sâu thẳm. Tôi thì thầm: “Con nhỏ, mẹ chưa bao giờ biết hạnh phúc có thể giản dị đến thế.” Và tôi hiểu một điều, rằng ba đứa con gái chính là điều duy nhất mình cần – gia đình vốn không nhất thiết phải “tổ tiên nối dõi” mà chỉ cần tình yêu và sự chia sẻ.

Sáng hôm sau, tôi quyết định: sẽ về lại nhà chồng để nói chuyện – không sân si, không oán giận, mà bằng tinh thần xây dựng. Tôi muốn bà mẹ chồng thấy: cháu dâu này đã trưởng thành, không cần sinh con trai vẫn có thể tự chủ, chăm lo tốt cho gia đình. Và hơn hết, bà phải nhận ra trái tim của nàng dâu này vẫn luôn hướng về con cháu nhà nội.

Khi tôi bước vào cổng, ba con gái nắm chặt tay nhau theo sau. Bà mẹ chồng đứng đó, ánh nhìn vẫn chứa đựng sự cứng nhắc. Bà chồng tôi xuất hiện, môi mím chặt. Không nói, tôi dắt ba con đến gần bà. Linh tiến lên, giơ quyển sổ ra trước mặt bà/chồng. Tôi nhẹ nhàng bảo: “Con bé viết cho bà nội xem”. Không khí im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng chim gáy ngoài sân.

Bà chồng tôi rướn người, hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay nhận sổ. Mắt bà chợt nhòa lệ, nhưng cố kiềm lại. Bắt đầu bà đọc, giọng trầm buồn chợt bật lên khe khẽ. Từng chữ như đâm vào tim bà. Khi đọc xong, bà gập trang, lặng im. Ba đứa trẻ run run bên cạnh, không dám ngước mặt.

Cuối cùng, bà nói: “Bà xin lỗi. Bà đã quá cứng nhắc. Bà… đã sai khi chỉ mong một thằng cháu trai.” Giọng bà nghẹn đắng, vang lên như tiếng nước mắt rơi. Mẹ chồng quay nhìn tôi, đặt tay lên bàn tay tôi. Những giọt lệ rơi trên gò má bà, làm sáng bừng ánh mắt hiền hậu. “Từ hôm nay, cô và cháu không cần phải ra đi. Bà xin đón cháu về nhà.”

Tôi như lạc vào cơn mưa, tim trút bỏ bao gánh nặng. Tôi ôm lấy bà, ôm cả ba đứa con gái. Khung cảnh trước mắt là giọt nước mắt hiền lành, là tiếng cười vụng về nhưng chân thành. Lần đầu tiên, ngôi nhà ấy cảm nhận được hơi ấm của gia đình đúng nghĩa.

Cuộc sống trở lại ấm áp. Dù đôi lúc thấy vẫn có người xì xào ngoài đường vì tôi chỉ có con gái, nhưng tôi không còn sợ hãi. Mẹ chồng thường dẫn cháu ra chợ, nói lời bênh vực: “Ba đứa trẻ này ngoan lắm, giống mẹ chúng”. Bà đã bắt đầu hiểu: gia đình không nằm ở giới tính con.

Một ngày đẹp trời, tôi nhận được tin tuyển dụng trợ giảng ngoại ngữ ở trung tâm gần nhà. Tôi cứ mỉm cười mãn nguyện, như thể cả vũ trụ nở hoa. Chính tôi cũng không ngờ bản thân lại can đảm đến thế. Tôi chuẩn bị hồ sơ, đến nơi phỏng vấn. Đồng nghiệp mới trạc tuổi tôi, ấm áp và nhiệt tình – như một người bạn đồng hành chứ không phải đồng nghiệp lạnh lùng.

Nửa năm sau, khi hợp đồng việc dạy có chút ổn định, tôi và mẹ chồng cùng bàn: mở thêm lớp học thêm buổi tối ở nhà. Ba con gái phía sau cổng nhà ngồi chăm chú đọc sách. Ngôi nhà không còn âm u, tim bà mẹ chồng rạng rỡ khi nhìn tụi nhỏ cười đùa. Tối đến, chúng cùng kể chuyện, tập múa, hát vang sân nhỏ. Mùi cơm, tiếng trẻ thơ rộn ràng như đám cỏ thơm đồng nội.

Vào một buổi sáng mùa thu, bà thẹn thùng bày lên bàn chiếc bánh kem nhỏ, trên đó có 3 nến tượng trưng. Bà hô lên: “Chúc mừng ba con gái của cô, là niềm tự hào của cả dòng họ!” Tôi – ngạc nhiên, nghẹn ngào, không biết nên khóc hay cười. Ba đứa con háo hức thổi nến, ánh mắt sáng ngời, trong veo như những giọt sương mai.

Khi cuối năm đến, tôi cùng các con trở về nhà nội. Mẹ tôi cứ nhìn mỗi cháu gái trìu mến. “Các cháu đều giống mẹ lúc bé, lanh lợi và hiền hậu.” Tôi cười – một nụ cười không che giấu. Tôi tin, dù là bé gái, nhưng chính các con mới là sự nối dài yêu thương, là niềm hạnh phúc thật sự của một gia đình bình thường nhưng đủ đầy.

Trong lòng tôi, những nỗi đau vì lời mắng vẫn đọng lại. Nhưng chúng không còn là vết thương đeo bám. Mà là nền móng, giúp tôi xây nên một mái ấm mới. Bà mẹ chồng không còn hắt hủi, mẹ ruột thậm chí còn tìm cách đưa cho cháu nội, cháu ngoại một chút gia tài, như muốn bù đắp cho tôi.

Một ngày Chủ nhật, cả nhà quây quần bên mâm cơm đầy đủ. Bà chia sẻ câu chuyện hôm Linh mở vali – cả nhà bật cười tiếc nuối vì đã – quên – mất – hạnh phúc – giản dị. Tiếng chuông nhà hàng xóm vang lên, như phát đi hồi chuông báo hiệu một cuộc sống mới, đầy hi vọng và tiếng cười bên mâm cơm sum họp.

Tôi dừng đũa, nhìn lên trời xanh ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh nắng ngập tràn, không một áng mây xấu. Tôi rót một chén nước mời mẹ chồng, mẹ ruột, chồng cũ và ba thiên thần nhỏ. Tôi nói khẽ: “Cảm ơn mọi người đã không bỏ cuộc với mẹ con chúng tôi.” Và khi chén nước chạm miệng, chúng tôi cùng nâng lên trân trọng, như nâng niu thứ tình yêu chân chất nhất của đời mình.

Hạnh phúc ấy không nằm ở giới tính, ở món nợ hay trách nhiệm. Nó nằm ở cách ta yêu thương, cách ta bỏ qua khiến không không cần lời thoả mãn, mà chỉ cần sự cảm thông và chấp nhận. Gia đình tôi – dù chỉ có con gái – vẫn đủ sức gánh vác mọi phép màu, để rồi sau giông tố, được tái sinh rực rỡ như cầu vồng cuối trời.